Diệp Khương rảo bước thật thanh, ngay sau đó đã tới quán ăn lão Tám. Quán vẫn rất nhiều khách, nhưng mà quan trọng hơn, Linh ở trong đó.
Tâm tình Diệp Khương rất tốt, nhanh chóng bước vào. Hắn vừa mới vào, chưa kịp chào hỏi mọi người đã nhanh chóng đưa mắt tìm khắp xung quanh. Mắt hắn có thể nói là rất tinh, thoáng cái đã tìm thấy Linh ở tận cuối góc quán.
Sau đó hắn mới cất lời chào lão Tám và các nhân viên khác. Có người tinh ý phá hiện, bèn lại gần khoác tay qua cổ hắn, thì thầm:
“Chú mày giỏi đấy! Không ngờ nhanh như thế lại kiếm được bạn gái rồi. Mà không những thế lại rất xinh nữa. Ta thật ghen tị với chú mày đấy!”
Sau đó anh ta xoa xoa đầu hắn, lại tiếp tục lon ton đi bê đồ. Diệp Khương biết đối phương đơn thuần chỉ muốn trêu đùa mình, chỉ đáp lại bằng tiếng cười hì hì, tiếp tục tiến lại chỗ Linh.
Nàng vẫn trong bộ trang phục cũ, Diệp Khương thắc mắc hỏi một câu ngớ ngẩn:
“Sao cô lại mặc một bộ quần áo ba ngày?”
Linh nghe vậy mà suýt nữa phun ra một búng máu, nhưng rất kiềm chế lại, bảo:
“Không phải ba ngày một bộ, mà là mỗi ngày một bộ. Tôi có mấy bộ như thế này!”
“À, hiểu rồi!”
“Không nói nhảm nữa, mau đi thôi!”
“Cô ra ngoài đợi tôi chút!”
Diệp Khương liền xoay người chạy về phía nhà bếp, may mắn gặp lão Tám ở ngoài cửa. Chưa kịp mở lời, lão đã nói:
“Muốn xin nghỉ bao nhiêu ngày?”
“Hả!” , Diệp Khương ngạc nhiên, “Sao bác biết?”
“Ha ha...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-phu-thoi-4-0/1405377/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.