Sau khi thoát khỏi căn phòng phẫu thuật kia rồi, Diệp Khương cảm thấy cơ thể mềm nhũn, ngã khuỵu xuỗng hành lang.
Hắn thở dốc mấy cái, cố gắng lấy lại tinh thần, đứng dậy đi tiếp.
Dò xét cả cái khu vực hành lang, vẫn không có phát hiện gì mới. Bức bách quá hắn bèn hỏi:
- Hệ thống, Thích Trương hắn ở đâu vậy?
[Đi qua sáu căn phòng, ngoặt sang bên trái, đi tiếp qua ba căn phòng nữa, rồi lại ngoặt sang trái, đi đến cuối hành lang. Nơi ấy là căn phòng bên phải.]
[Thông báo: Hệ thống tạm thời bế quan, vui lòng không gọi]
- Cái giề! Hệ thống mà cũng biết bế quan?
[Đúng vậy]
[Chúc kí chủ nhanh chóng thất bại!]
Vừa nghe xong câu cuối, Diệp Khương lại nổi nóng. "Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Cái hệ thống chết tiệt này vậy mà sau khi nâng cấp vẫn không bỏ tật nói nhảm."
Hắn đành chỉ có cách mặc kệ, theo hướng dẫn của hệ thống mà làm.
Cũng không mất bao lâu, linh khí hồi phục, Diêp Khương cũng tìm thấy căn phòng. Đáng tiếc là nơi đây được làm rất kín đáo. Cánh cửa toán bộ làm bằng gang không gỉ, khung lề thì là thép cứng, tường rất dày, dự đoán phái hai lớp bê tông.
- Mẹ nó, nơi này trang bị canh gác nghiêm ngặt, đã thế căn phòng kia còn được làm rất chắc chắn. Hỏa lực của một quả lựu đạn chắc cũng không làm nó sứt mẻ được. Phải làm sao đây?
Hắn bình lặng suy nghĩ, một tay chống cằm, rất suy tư.
- Đúng rồi! - Vui sướng quá hắn hét lên chút, may mắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-phu-thoi-4-0/1405368/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.