Tên côn đồ dẫn bọn họ vòng qua mấy con ngõ, đi qua rất nhiều tiểu cứ điểm, cuối cùng đền một ngôi nhà tầm ba tầng.
Gã lại dẫn đến một căn phòng ở tầng 3, cuối hành lang. Gã gõ gõ hai cái sau đó mở cửa rồi rời đi.
Hai người Diệp Khương biết tiếp theo cần phải làm gì, tự động đi vào trong.
Đây là một căn phòng lớn, khoảng hơn mười mét vuông, bày trí lạ mắt, theo kiểu trang trọng, tôn nghiêm của bên phương Tây.
Chính giữa là một bộ bàn ghế làm việc, phía bên trái là một bộ ghế sofa.
Có một người ngồi quay mặt lại về phía tường, tay phải cầm điếu xì gà, khói chậm rãi bay lên. Cứ chốc chốc người kia lại cho lên làm một lần hít.
Khi thấy hai người kia vào, gã lên tiếng hỏi trước:
- Đến rồi sao, Vân Tiêu!
- Ngươi là Đằng Nhật, lão đại của Vuốt sao?
Người kia cười phá lên:
- Hahaha... Vuốt, chỉ là một nhánh thôi. Bó qua cái này, Vân Tiêu, hôm nay ngươi đến mà không có chuẩn bị, chắc cũng biết kết cục của ngươi rồi đúng không ?
Diệp Khương tuy không biết Vân Tiêu là kẻ nào, nhưng cũng đoán là chẳng tốt đẹp gì, diễn thật sâu:
- Hừ, sợ? Vân Tiêu ta trời không sợ, đất không sợ, thế thì sợ làm chó gì cái tên như ngươi!
- Hừm, mạnh miệng lắm. Để xem ngươi cứng miệng được tới mức nào.
"Huýt..."
Gã quay mặt kia huýt lên một tiếng, một số tên tay sai khác đẩy vào một xe kéo lớn, trùm kín mít, không biết bên trong là thứ gì.
Gã lại vẩy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-phu-thoi-4-0/1405365/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.