Một lúc sau, Vương Đại Lực cầm cái ô đỏ chạy tới, thở hổn hển đưa ô cho tôi: “ Tống Dương, cái này phải không?”
“Đúng rồi!” Tôi nói với bác sĩ pháp y Tần:“Xin lỗi, cho tôi mượn hai đôi găng tay cao su. "
Bác sĩ pháp y Tần ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ cầm điếu thuốc trên tay, hất hàm nói:" Có trong hộp dụng cụ, muốn lấy gì thì lấy. "
Tôi lấy hai đôi găng tay cao su, một đôi ném cho Vương Đại Lực rồi tự mình mặc vào, Vương Đại Lực ngạc nhiên nói: “ Tống Dương, đưa tao làm gì?”
“Ngăn dấu vân tay trên cơ thể.” Tôi đáp.
“Không… mày đừng bảo tao đụng vào cái xác đó nhé!”
“ Mày có định giúp không? Đừng nói nhảm nữa, nhanh lên.” Tôi thúc giục.
Vương Đại Lực vừa khóc vừa nói: “Tao lạy mày, đừng kéo tao chết chung được không?.”
“ Bữa tối, tao mời!” Tôi nói.
Một nhóm cảnh sát hiếu kỳ đứng xem, Vương Đại Lực cũng không nói gì nữa, tôi bảo cậu ta nhấc phần trên của xác chết lên và lấy ra một chiếc kéo từ trong hộp dụng cụ để cắt áo len của tử thi. Bác sĩ pháp y Tần trừng mắt nhìn tôi không nói gì, lưỡi của người chết đã thè ra khỏi miệng, nếu chiếc áo len bị tuột khỏi đầu, chắc chắn sẽ kéo hư cái lưỡi.
Sau khi cắt xong chiếc áo len, tôi lại cởi cúc áo sơ mi bên trong, thấy vẻ mặt kinh khủng của người đàn ông bị treo cổ, Vương Đại Lực cứ nhắm mắt không dám nhìn. Lúc này, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-phu-than-tham/2760503/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.