Mặt trời còn chưa ló, bên ngoài lộng gió ban mai. Bóng tối đang hé mở cho từng tia nắng yếu ớt đan xen. Ánh sáng hòa vào màn đêm đen cả bầu trời loáng lên một màu xanh sẫm...
Chập chờn hé mắt tôi lại tiếp tục một ngày dù cho không muốn cũng phải chịu vậy thôi. Im lặng rời khỏi giường để họ còn ngủ. Một mình bước ra khỏi căn nhà đầy mùi rượu tiến đến cạnh cái giếng đôi tay còn ũ rũ vương ra nắm chặt dây dùng sức để kéo được ít nước rửa mặt, súc miệng. Ngồi xổm xuống, những giọt nước lạnh tiếp xúc với da non trên mặt làm buốt hết cả người đến nổi da gà da vịt cứ sửng lên từng cơn đủ đánh thức người còn mơ ngủ như tôi.
Đưa tay hứng một ngụm nước vào miệng. Ngước nhìn sang bên thấy cả ngôi nhà kia như sừng sững nhưng chả có chút đáng sợ nào, có lẽ là do từ hôm nay nơi đó đã có hơi người.
Phun ngụn nước trong miệng ra, mắt vẫn dám chặt vào nơi đó. Nhìn xem kìa những đóa hồng nhỏ bé kia đã nở cả rồi! Đẹp thật! Tựa như nó đang kiêu vũ với nỗi sợ hãi bao quanh vậy.
Trong không gian yên tĩnh tới tĩnh mịch, không làm ảnh hưởng tới ai, bất cứ điều gì, không một ánh mắt soi xét con người sẽ làm mọi thứ theo bản năng chăng? Tôi không quan tâm lắm nhưng tôi biết tôi là người như thế. Chẳng sợ một thứ gì.
Thoáng qua suy nghĩ tôi muốn xem xem nơi đó đã thay đổi như thế nào và một chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-phong-hai-truy-nhan/2592049/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.