Bàn đạo sĩ thấy bà cả Trinh tỏ ra sợ hãi, biết chuyện mình vừa nói kinh khủng tới mức nào, ông ta chép miệng thở dài.
“Haiz. Nếu không thể trừ khử song trùng, thì bây giờ đó là cách tốt nhất rồi, tôi cũng chỉ có thể làm được đến đấy thôi.”
Bà cả Trinh cau mày cân nhắc một hồi, cứ nhắc đến đứa con gái tâm can bảo bối của mình quanh năm suốt tháng chỉ có thể ở trong nhà, mà con tiện nhân kia thì khoẻ như trâu đất là máu gan bà lại sôi sùng sục.
Suy nghĩ một lúc, bà ta vì con gái mình mà hạ quyết tâm.
“Được, ta sẽ cho người tìm mua trẻ con, nhưng ông có chắc sẽ khiến bệnh tình của con gái ta tốt hơn không?”
Bàn đạo sĩ gật đầu chắc nịch, vẫn không quên nói thêm.
“Bà phải nhớ, không được tự tay giết chết nó, phải mượn thời cơ trời cho là tốt nhất.”
“Ta hiểu rồi, giờ ta qua chỗ con nhỏ đó trước đã.”
Vân Xuyên nằm bẹp trên giường, con Mơ ở bên cạnh chăm sóc, nó đã khóc sưng cả hai mắt lên rồi, nghĩ tới việc Vân Xuyên suýt bị chôn sống, con Mơ sợ đến lạnh người.
Cửa bật mở, bà cả và vú Thân từ ngoài bước vào, đưa mắt nhìn Vân Xuyên yếu ớt nằm trên giường, bà ta lạnh lùng nói.
“Mày là con của hạ nhân, cả đời phải vì chủ nhân phục vụ, nay Thục Hiên quanh năm bệnh tật, chỉ có lấy máu của mày làm thuốc dẫn hàng tháng thì đại tiểu thư mới khoẻ mạnh được. Còn chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-nuong/2704690/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.