Chương trước
Chương sau
Đưa tiễn Thái Bà xong, Hoàng phi được sắp xếp ở trong gian phòng phía Tây, cùng viện với mợ Tuyền. Hai người lại càng được dịp hàn huyên chuyện cũ.

Lúc này Hoàng phi mới biết, Phu nhân thứ năm này không phải tên Thục Hiên mà là Vân Xuyên, chỉ là một thứ nữ, con của một hạ nhân trong Kiều phủ, vì có vẻ ngoài giống đại tiểu thư nên được gả thay.

“Tướng quân có biết chuyện này không?”

“Đương nhiên là biết rồi thưa Hoàng phi, nhưng Tướng quân không bận tâm, thậm chí khi nghe được chuyện Phu nhân đưa nam nhân lạ vào phủ, trước mặt Thái Bà và dân phụ, còn kéo Phu nhân về phòng để…để…ai dà, nói ra cũng thật là không hiểu nổi nữa.”

Mợ Tuyền chỉ cần nhìn cũng biết, Hoàng phi vẫn còn tình cảm sâu đậm với Triệu Ý lắm, bà ta muốn nhân cơ hội này, trả đũa Vân Xuyên chuyện tiền nong.

Chuyện mà bà ta nói cũng không phải bịa đặt không căn cứ, đều là chuyện có thật cả, có trách cũng chỉ trách Vân Xuyên không nên thân, bỏ bùa mê thuốc lú khiến Triệu Ý không tỉnh táo.

“Hoàng phi, có điều người không biết, phu nhân này cũng đáo để lắm, nghe đâu vì trước đây không được đối xử tốt ở Kiều phủ, đâm ra để bụng, giờ thành Tướng quân phu nhân là lên mặt với cả nhà đẻ luôn.”

Nói đến đây, mợ Tuyền lấm lét ngó quanh nói nhỏ.

“Dân phụ nghe nói, phu nhân hại chị cả của mình, khiến Thục Hiên phải cạo tóc xuất gia làm ni cô để được gả vào Triệu phủ.”

“Còn có chuyện đó nữa sao?”

“Ai dà, dân phụ không biết thực hư, nhưng nghe người ta rỉ tai nhau ầm ầm trên phố đấy.”

Thấy Hoàng phi lộ rõ vẽ ngạc nhiên và hoang mang xen lẫn, mợ Tuyền như mở cờ trong bụng, lại tiếp tục bồi thêm.

“Chậc, cũng thật tội nghiệp Tướng quân, ba mươi tuổi, lấy đến năm người vợ rồi, bây giờ Thái Bà cũng đã mất, không biết phu nhân có thực tâm đối xử với Tướng quân không nữa, càng nghĩ càng thương.”

Hoàng phi cúi đầu trầm ngầm, không tự chủ được mà trút ra một tiếng thở dài. Tối hôm đó, Hoàng phi sai tỳ nữ qua mời Tướng quân đến nói chuyện riêng.

Triệu Ý đang ngồi xem sách, đợi Vân Xuyên tắm xong bôi thuốc cho, nhưng tỳ nữ cứ giục giã, nói Hoàng phi có chuyện gấp cần nói, vậy là y miễn cưỡng đứng lên qua Tây viện.

Hai người họ đứng ngoài sân nói chuyện một hồi, thấy Triệu Ý đối với mình rất hời hợt, khách sáo, Hoàng phi liền nhắc tới chuyện của nhiều năm trước. Nghe xong, Triệu Ý không mặn không nhạt đáp lời.

“Bổn tướng không quên những chuyện cũ, nhưng hiện giờ nhắc lại cũng chẳng để làm gì. Hoàng phi, đã muộn rồi, Hoàng phi nên nghỉ ngơi sớm, Bổn tướng phải trở về.”

Triệu Ý chắp tay quay người đi, thì đã nghe Hoàng phi nức nở gọi lại.

“Triệu Ý, chàng thực sự sống tốt chứ?”

Triệu Ý không quay lại, bình thản trả lời.

“Ta rất ổn, đa tạ Hoàng phi quan tâm.”

Nhìn bóng lưng Triệu Ý chuẩn bị rời đi, Hoàng phi một lần nữa muốn bộc bạch chút tâm tư.

“Triệu Ý, chàng hận ta lắm đúng không? Hận ta vì năm đó đã vào cung làm phi tử của Hoàng thượng, cho nên suốt mười năm qua vẫn lạnh nhạt với ta? Triệu Ý, thực ra ta…”

“Tướng quân. Bái kiến Hoàng phi.”

Trước cổng Tây viện truyền vào âm thanh quen thuộc, Vân Xuyên đứng đó, mỉm cười nhìn Triệu Ý. Y liền dứt khoát đi về phía cô, kéo lấy tay cô khẽ trách.

“Ta vừa định về, trời rất lạnh, em còn ra ngoài làm gì.”

Vừa nói, y vừa cởi áo choàng khoác vào cho Vân Xuyên, cảnh này lọt vào mắt Hoàng phi, khiến nàng có chút tủi thân và rầu rĩ. Nhưng bên ngoài vẫn tỏ ra điềm tĩnh nói với Vân Xuyên.

“Làm phiền phu nhân phải qua đây, chúng ta chỉ là lâu ngày gặp, muốn nói vài lời thôi.”

Vân Xuyên cười ngọt ngào đáp.

“Hoàng phi khách sáo rồi, dân phụ lẽ ra không nên làm phiền hai người, chỉ là Tướng quân còn phải bôi thuốc, cho nên mạo muội qua đây.”

“Bôi thuốc ư? Tướng quân bị thương sao?”

Triệu Ý khách sáo đáp lời.

“Chỉ là bị thương tổn ngoài da, không sao cả. Hoàng phi nghỉ ngơi đi, chúng ta cáo lui.”

Dứt lời Triệu Ý vòng tay ôm vai Vân Xuyên rời đi, không để ý đến nữ nhân hiện giờ đã trở thành người tôn quý nhất thiên hạ thở dài buồn bã.

Ngày hôm sau, Hoàng phi và Vân Xuyên trò chuyện ở sân viện, sau đó cùng tới từ đường tụng kinh siêu độ cho Thái Bà. Hoàng phi nói khi thuở thiếu nữ, Thái Bà rất yêu thương mình, nay đã trở thành người thiên cổ, muốn hết lòng cầu phúc của bà.



Vân Xuyên trộm nghĩ, nếu Hoàng phi biết sự thật về Thái Bà, liệu có nghi ngờ nhân sinh không? Cô len lén nhìn Hoàng phi, thấy nàng đang chắp tay rất thành tâm thì liền nhắm mắt lại.

Đột nhiên cô nghe thấy những âm thanh rậm rịch như tiếng côn trùng bò từ khắp bốn phía. Mở mắt ra, Vân Xuyên thấy Hoàng phi vẫn yên lặng quỳ ở đó.

Nhìn xung quanh từ đường thì không thấy gì cả. Cô đứng lên quay người thì phát hiện tấm rèm lớn và bình phong đều đã bị độc trùng bu kín.

“Hoàng phi, đứng lên đi.”

Hoàng phi lúc này mới mở mắt, thấy bộ dạng hốt hoảng của Vân Xuyên thì ngạc nhiên lắm, định mở miệng hỏi có chuyện gì nhưng đã bị Vân Xuyên chặn lại, cô nhỏ giọng nói.

“Đừng lên tiếng.”

Lúc này Hoàng phi mới phát giác ra trong từ đường đều là côn trùng đang bò lổm ngổm, chúng bò tràn từ trên vách tường xuống, ngay cả trên những bài vị họ Triệu cũng đã bị trùng bây chặt.

Hoàng phi kinh hãi lùi về sau, tay áo hất đổ cái chân nến khiến ngọn lửa bắt vào bức trướng, bùng lên nhanh chóng.

Lũ trùng nghe động, ào ào bò tới phía hai người. Vân Xuyên sờ bên hông, móc ra bột hùng hoằng ném tới, nhưng thứ bột này cũng chẳng thể đủ, chỉ ném vài cái đã hết sạch.

“Người đâu? Cứu chúng ta. Trong này có độc trùng. Cứu với!”

Hoàng phi hét lên, Vân Xuyên kéo tay nàng chạy vào trong. Nhân tiện đá bức trướng đang cháy xuống đám độc trùng.

Từ đường rất lớn, mà hình như bên ngoài còn không có người, họ có gào rách cổ cũng chẳng ai nghe thấy, cho nên Vân Xuyên chỉ còn cách đốt lửa lên để báo hiệu. Biết là nguy hiểm nhưng lại chẳng thể làm cách khác.

Cô giật phăng một tấm rèm phía sau gian thờ ném về phía lửa cháy, ngọn lửa bắt đầu bùng lên dữ dội hơn, chẳng mấy chốc đã bén sang những vật dụng trong từ đường.

Lũ độc trùng rất nhanh đã lan ra khắp nơi, Vân Xuyên cố gắng giữ bình tĩnh, phát hiện ra một cánh cửa sổ chưa có độc trùng bu đến. Hoàng phi kinh hãi không biết phải làm gì, vừa gào vừa nép sau Vân Xuyên, chân tay luống cuống, hai mắt đã đỏ ửng lên vì sợ.

Vân Xuyên chạy tới bên cửa sổ, lũ trùng cũng đã bò lan tới với tốc độ rất nhanh. Cửa này hình như bị hỏng, không thể mở được. Cô lấy hết sức giật cửa, một móng tay bị lật ra, cô cũng ngã xuống đất, nhưng Vân Xuyên chỉ có thể cắn chặt môi chịu đựng cơn đau, thét lên với Hoàng phi.

“Ra ngoài đi!”

“Còn cô thì sao?”

Vân Xuyên thấy lũ độc trùng đang lào rào bò tới, sắp sửa vây kín cả cửa sổ, cô đứng dậy kéo Hoàng phi, đẩy mạnh nàng qua khung cửa. Nhưng váy của Hoàng phi bị mắc vào khung cửa khiến cả hai bị chậm một bước, Vân Xuyên chỉ có thể kéo Hoàng phi về phía sau mình.

Vân Xuyên đưa tay lên đầu, định rút Mộc Tử trâm nhưng lại chẳng thấy cây trâm đâu nữa.

Máu từ đầu ngón tay bị lật móng nhỏ xuống, lại càng khiến lũ độc trùng thêm loạn. Vân Xuyên bắt quyết niệm chú, không hoả bùng lên, ngọn lửa xanh nhạt lơ lửng theo bàn tay cô xua đuổi lũ độc trùng.

Chúng thấy lửa liền bò lui lại, khi cô lia không hoả qua chỗ khác, chúng lại tiếp tục vây chặt lấy.

Bên ngoài gian thờ, lửa đã bốc cháy rừng rực, những thanh sà ngang bên trên rơi xuống ầm ầm. Những tấm rèm, bức trướng cũng đã bắt lửa, chẳng mấy chốc nơi này đều sẽ chìm trong biển lửa.

Cháy to như vậy mà chưa thấy có ai đến, chỉ sợ từ đường được xây dựng quá chắc chắn, khói mà không bay được ra ngoài thì hai người cũng sẽ ngạt mà chết.

Không hoả đã bắt đầu yếu đi, Vân Xuyên cũng giật được một tấm rèm đang cháy ném xuống lũ độc trùng. Chúng tản ra, không ít con trùng bị lửa thiêu đốt, mùi côn trùng cháy xém.

Vân Xuyên xé vạt váy buộc vào tay, rút lấy một thanh sà đang cháy, vừa xua lũ trùng tản ra vừa dùng nó chọc vào cửa sổ. Đám rắn vắt vẻo trên cửa rơi xuống lả tả.

Uỳnh một tiếng, Vân Xuyên kéo Hoàng phi nhảy bổ về cạnh tường, tránh được tấm màn che vừa dày vừa nặng đã bốc cháy rơi xuống. Cả hai người bắt đầu ho lên sặc sụa. Xung quanh, lũ trùng sợ lửa nên không dám tiến gần thêm. Vân Xuyên cảm thấy đầu mình ong ong lên vì khói.

“Hoàng phi, đừng để hít phải khói.”

Hoàng phi gật đầu, mặt mũi đã tái nhợt cả đi.

Bên ngoài vọng vào tiếng bước chân sầm sập. Ý thức Vân Xuyên bắt đầu trở nên mơ hồ, cô thều thào nói với Hoàng phi.

“Có người đến rồi.”

Cửa từ đường bị xô mạnh ra, hất văng một thanh sà ngang đang bốc cháy dữ dội. Hoàng phi vội kéo tay Vân Xuyên định chạy đi, thì bất ngờ bị cô kéo lại. Lửa đã lan ra khắp từ đường, một thanh sà ngang tiếp tục rơi xuống, chặn đường họ lao ra.

“Xuyên Nhi!”

Là tiếng của Triệu Ý, Vân Xuyên hét lên.

“Tướng quân, ở trong này.”

Triệu Ý và mấy hộ vệ nữa cùng xông vào, vừa rắc bột đuổi trùng vừa lao qua biển lửa. Ngay lúc trông thấy Vân Xuyên và Hoàng phi chuẩn bị lịm đi vì hít phải quá nhiều khói, y đá văng thanh sà rực lửa, kéo lấy tay Vân Xuyên bế cô lên. Nhìn sang Hoàng phi, y cũng kéo cả nàng đứng dậy, sau đó giao cho hộ vệ, nhanh chóng tìm đường ra ngoài.



Lúc Vân Xuyên tỉnh lại, đã thấy Triệu Ý đang ngồi trầm ngâm bên giường, không biết y nghĩ gì mà đăm chiêu đến thế, không nhận ra là vợ mình đã tỉnh.

“Tướng quân.”

Triệu Ý vội vàng đỡ cô ngồi dậy, hỏi cô xem có cảm thấy khó chịu chỗ nào không. Vân Xuyên lắc đầu, nhìn ngón tay đã được băng bó cẩn thận của mình, sốt sắng hỏi.

“Hoàng phi thế nào rồi Tướng quân?”

“Đừng lo, Hoàng phi không sao, em mới là người bị thương.”

Triệu Ý cầm lấy bàn tay cô, thở dài một tiếng, lúc y nhìn thấy móng tay cô bị lật ra, máu đỏ vẫn chảy, cô xé vạt váy buộc tạm lại vết thương, cố gắng chịu đau đớn để xua đuổi lũ trùng chờ người tới cứu, y đã tự cảm thấy bản thân thật vô dụng.

Nhận ra được sự tự trách của Triệu Ý, Vân Xuyên liền chui vào lồng ngực y như con mèo nhỏ, cảm giác an toàn và bình yên khiến cô dễ chịu hẳn, đau đớn ở đầu ngón tay không là gì cả.

“Không phải lỗi của Tướng quân, là chuyện không may thôi.”

Triệu Ý xoa đầu cô, giọng nói trầm ấm ôn hoà, nhưng đôi lông mày kiếm đã cau lại.

“Em ở ngay trong phủ mà cũng xảy ra chuyện, lần này Miêu tộc tìm tới đây, rõ ràng là muốn dồn em vào chỗ chết.”

“Độc trùng của Miêu tộc thật ghê gớm, không biết họ có ý đồ gì, hết giết Thái Bà, giờ lại tấn công em và Hoàng phi.”

“Chuyện này để ta điều tra thêm, em cứ yên tâm nghỉ ngơi.”

Vân Xuyên ngước lên nhìn Triệu Ý, vẻ mặt đầy tiếc nuối.

“Tướng quân, em làm mất Mộc Tử trâm rồi. Chỉ sợ bị rơi trong từ đường, đã cháy thành tro rồi.”

“Để ta cho người tìm kiếm, Mộc Tử trâm tuy chỉ là một cây trâm gỗ, nhưng lại là vật có linh tính, nếu thực sự đã bị cháy thì em là chủ nhân của nó sẽ cảm nhận được.”

Vân Xuyên nghe thế ngồi thẳng dậy, nghĩ ngợi rồi hỏi.

“Tướng quân, Mộc Tử trâm được làm từ gỗ gì vậy? Tại sao linh tính của nó lại mạnh đến thế?”

“Theo ta được biết, Mộc Tử trâm được làm từ rễ của cây Dã Hương nghìn năm tuổi, loài cây này vốn dĩ đã có linh tính rất cao, rơi vào tay cao nhân, lại càng trở nên mạnh mẽ hơn. Lúc nhặt được cây trâm lần đầu tiên cứu em năm em sáu tuổi, ta vốn định mang nó đi, vì theo những gì ta biết, người cần tới cây trâm đều có cuộc sống vô cùng trắc trở, thậm chí là bất hạnh. Nhưng khi nhìn vào mắt em, ta cảm nhận được Mộc Tử trâm đã chọn em ắt là có cơ duyên nào đó, nên đã đưa lại nó cho em. Nhờ có sự liên kết của hai phần linh thức trong Mộc Tử trâm, mà ta mới biết A Lại Da thức của em bị kéo xuống Địa phủ, cũng theo đó mà xuống tìm. Đối với tất cả mọi loại yêu ma quỷ quái, thì Dã Hương chính là khắc tinh, có thêm linh lực của cao nhân luyện thành, cho nên cây trâm đó mới làm bị thương chúng mạnh đến thế.”

Vân Xuyên nhớ tới bà nội của mình năm xưa, khi cô bị chôn sống trong quan tài cùng với bà, chính bà đã nhập vào cây trâm để phát tín hiệu ra bên ngoài cứu cô một mạng.

“Vậy ra năm đó, bà nội vì cứu em mà bất chấp bị Mộc Tử trâm thiêu đốt phải không?”

Triệu Ý gật nhẹ đầu, vuốt má Vân Xuyên nói tiếp.

“Khi đó ta nhìn thấy khói xám do Mộc Tử trâm thiêu đốt linh hồn bà nội em, cho nên mới cương quyết cho bật nắp quan. Ta cũng rất khâm phục bà ấy, không màng nguy hiểm, dẫu biết rằng sẽ bị Mộc Tử trâm đốt tan hồn vẫn một mực muốn cứu lấy em.”

Vân Xuyên cay cay sống mũi, hai mắt hơi đỏ lên. Triệu Ý lau đi một giọt nước mắt của cô.

“Mộc Tử trâm khi xưa rơi vào tay ai thì ta không rõ, nhưng khi qua tay em, linh tính của nó vẫn còn rất mạnh. Lúc em dùng Mộc Tử trâm triệu hồi trận pháp Song Ngư Lưỡng Đạo, ta đoán đó không phải do sức mạnh của em, mà là tu vi còn lại của người đã sử dụng nó.”

“Ý tướng quân nói đến Hải Nữ sao?”

“Đúng vậy. Hải Nữ là nhân vật như thế nào ta cũng không biết, nhưng lại đặc biệt có ấn tượng, giống như đã từng rất thân quen.”

Vân Xuyên nghe được lời này, liền cảm thấy có chút không vui. Triệu Ý bật cười búng nhẹ mũi cô trêu chọc.

“Nói có thế mà em đã ghen sao?”

“Tướng quân được ghen tuông với U Linh, còn em thì không được ghen với Hải Nữ ư?”

Nhìn cái vẻ hờn dỗi đáng yêu của Vân Xuyên, Triệu Ý cũng chỉ biết cười, sau đó dịu dàng ôm lấy cô, đặt lên trán cô một nụ hôn.

“Xuyên Nhi, em cứ gọi tướng quân tướng quân mãi, em không thấy mình phải sửa cách gọi chồng của em đi hay sao? Em cứ gọi như vậy, ta lại có cảm giác em là thuộc hạ của mình.”

Vân Xuyên rúc vào ngực Triệu Ý cười khúc khích, sau đó ngước đầu lên hỏi.

“Thế Tướng quân muốn em gọi như thế nào? Gọi là phu quân, là tướng công, hay là…”

Triệu Ý nâng cằm cô lên thì thầm.

“Gọi tên ta.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.