Chương trước
Chương sau
“Xuyên Nhi, không làm được gì đâu.”

Chưa bao giờ Vân Xuyên thấy U Linh tuyệt vọng đến thế, quần áo, tóc tai đều tơi tả xơ xác.

“Xuyên Nhi, sau cốc có một đường bí mật, cô đưa hai đứa nhỏ này đi đi.”

Con Mơ đang nấp trong góc cùng c.u Thóc liền hét lên đi ra.

“Cốc chủ, chúng ta cùng đi.”

Con Mơ vấp phải cái ghế nằm trên đất, ngã nhào xuống, Vân Xuyên nhanh tay đỡ được nó. Hai hốc mắt con Mơ lại trào ra hai dòng máu đỏ.

“Mơ, đừng kích động, mắt em lại chảy máu rồi.”

Đột nhiên phía ngoài vang lên từng đợt âm thanh như sấm động, U Linh giật mình kêu lên.

“Có người lạ vào cốc.”

Ánh sáng ngũ sắc từ thân thể U Lan đang lơ lửng chợt tắt, cô ngã xuống. Vừa đúng lúc Thiết Ngôn dẫn theo đám người mặc đồ đen trùm kín xông vào, hắn nhanh tay đỡ lấy U Lan.

Những người mặc đồ đen kia lầm rầm niệm chú, từ phù chú tạo ra một cái lưới màu vàng kim sáng lấp lánh.

Lưới bay lên, cuốn hết tất cả độc trùng đang giày xéo vườn dược liệu, chúng động vào lưới liền bị cháy khét lẹt.

Thiết Ngôn giao U Lan lại cho U Linh, sau đó chạy vào trong.

“Phu nhân, nô tài tới muộn.”

“Thiết Ngôn, anh đi đâu vậy?”

“Tướng quân không yên tâm, nên dặn nô tài sau khi đưa Phu nhân tới U Linh Cốc an toàn thì tới biên cương đưa các vị pháp sư dưới trướng Tướng quân về. Có điều, trên đường về thì bị một nhóm người Miêu phục kích, may mà các pháp sư cao tay đánh lại. Vừa rồi ngoài cửa cốc cũng có một đám phủ thuỷ Miêu tộc, chúng thấy có viện binh tới thì đã rút lui rồi.”

“Phù thuỷ Miêu tộc rất giỏi sử dụng tà thuật, ta sợ rằng họ chưa dừng tay ở đây đâu.”

“Phu nhân yên tâm, Thiết Ngôn sẽ cho người cảnh giới, có các pháp sư ở đây rồi, sẽ không để chuyện này xảy ra lần nữa.”

Chẳng mấy chốc, Vu Na trùng đã bị tiêu diệt sạch sẽ. Nhưng U Linh Cốc lúc này đều đã tan hoang, dược liệu bị tàn phá quá nửa, yêu quỷ canh gác U Linh Cốc cũng đều đã bị giết hết, không khí tang thương bao trùm.

Vân Xuyên cảm thấy vì sự có mặt của mình mà nên cớ sự này, từ lúc gặp Vân Xuyên, U Linh Cốc không được yên ổn, cô nhìn U Linh ngồi lặng lẽ uống rượu trên bàn đá, giữa khung cảnh hoang tàn xơ xác, cô không kìm được rơi nước mắt.

Vân Xuyên đã nợ anh em U Linh quá nhiều rồi, làm sao để trả bây giờ?

Triệu Ý vừa nhập cung, đã được người của Hoàng phi thay mặt Hoàng đế tiếp đón đưa vào trong hậu cung mà không cần gặp qua Hoàng đế.

Hoàng tử công chúa mắc bệnh lạ, cả người đều lạnh ngắt như mất sinh khí, hơi thở tuy yếu nhưng không đến nỗi nguy hiểm.

Lúc y đang xem bệnh cho con gái của Hoàng phi, thì nàng đi tới, lo lắng hỏi.

“Tướng quân, con bé sao rồi? Có thể chữa được không?”

“Đúng là bị trúng tà, nhưng hiện tại chưa biết là bị thứ tà gì xâm nhập, ta còn phải xem xét thêm.”

“Ta cho truyền thái y xem bệnh, nhưng thái y cũng bó tay, không biết là triệu chứng của bệnh gì, cho nên mới phải mời Tướng quân về đây.”

Triệu Ý không nói gì, sai người đun một chậu nước ấm, cho thêm gừng già và vỏ chanh tươi, sau đó lại đổ thêm một ít chu sa, sau đó lau lên các ***** ** cho các tiểu chủ.

Gần đây các tiểu chủ tử có ăn uống thứ gì lạ, hoặc gặp vật gì lạ không?”



Vú nuôi của tiểu công chúa liền thưa.

“Dạ bẩm Tướng quân, đồ ăn đồ uống lạ thì không có, công chúa mấy ngày trước cùng một số tiểu chủ các cung khác chơi trong vườn thượng uyển, có sai đám nô tài chèo thuyền ra hồ ngắt hoa súng về cắm chơi. Mặc dù tỳ nữ đã ngăn cản, xong các tiểu chủ tử vẫn nhất quyết đòi đi cùng. Sau đó bị lật thuyền ngã xuống nước, từ lúc ấy liền mê man, cả người cứ từ từ lạnh ngắt đi như vậy.”

Triệu Ý cau mày, suy nghĩ một lát rồi đứng lên, sai bà vú dẫn mình ra cái hồ đó xem thử, Hoàng phi cũng mau chóng đi theo ngay phía sau.

Trong vườn thượng uyển quả thực có một cái hồ tương đối lớn, xung quanh hồ đều có lan can, giữa hồ đặt hòn non bộ, bên cạnh gắn một guồng nước nhỏ, đem nước từ dưới hồ lên cao chảy xuống.

Hoa trong hồ không nhiều, lượng nước có lẽ cũng chỉ dâng tới ngực người trưởng thành là cùng. Triệu Ý đứng lặng một hồi, không ai biết y đang làm gì, nhìn gì, sau đó nghe y nói.

"Tát cạn hồ đi, bên dưới có thứ không sạch sẽ, chính thứ đó nhiễm vào người các công chúa và hoàng tử.”

Hoàng phi lập tức sai người làm, lại hỏi Triệu Ý.

“Tướng quân, đám nô tài cũng ngã xuống hồ, vì sao chỉ có công chúa hoàng tử bị trúng tà?”

“Các tiểu chủ tử còn nhỏ tuổi, hàn khí dễ xâm nhập, thứ tà thuật này cũng vì vậy mà theo luồng hàn khí đi vào. Đám nô tài thể chất tốt hơn, nhưng có lẽ cũng rất nhanh thôi sẽ phát ra ngoài.”

Quả nhiên, vừa lúc đó có vị công công mồ hôi mướt mát, chạy tới quỳ sụp xuống.

“Hoàng phi, mấy tên nô tài chèo thuyền làm ngã các tiểu chủ tử bị phạt đánh, bây giờ cũng không còn tỉnh táo nữa rồi, thân nhiệt giảm rất nhanh.”

Triệu Ý dặn dò bọn chúng cách chăm sóc người trúng tà, sau đó định quay về phía hồ xem đám nô tài tát nước thì Hoàng phi chợt loạng choạng ngã nhào về trước.

Triệu Ý theo phản xạ đỡ lấy, ôm trọn cơ thể Hoàng phi vào trong lòng.

Vừa đúng lúc ấy Hoàng đế cùng một cung phi khác đi tới, thấy cảnh này, Hoàng đế cau chặt mày, hai hốc mắt liền đỏ ngầu giận dữ.

Triệu Ý đẩy Hoàng phi ra cho bà vú, ngay lập tức quỳ xuống hành lễ với Hoàng đế.

Tuy Hoàng đế tức mắt, máu nóng đã sộc lên tới đỉnh đầu, xong lại không thể quở trách, như vậy chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng.

Ngài kìm chế hết sức, miễn lễ cho Triệu Ý, thấy Hoàng phi mặt đỏ gay liền đưa tay sờ trán nàng, bế thốc nàng lên đưa vào trong.

“Mau truyền ngự y.”

Triệu Ý cũng chỉ có thể nhìn theo, lạnh nhạt cau mày.

Đến khi trăng leo lưng trời, hồ nước đã được tát cạn, mới để lộ một bức tượng miêu quỷ bằng đá xanh, trong bóng tối, thứ màu xanh đó phát ra rất quỷ dị.

Triệu Ý lấy một cái khăn bọc tượng miêu quỷ lại rồi đem về phòng. Loại đá này nhìn bề ngoài giống đá thạch anh, tuy nhiên bên trong lại chứa một luồng tà khí rất khó nhận biết.

Bức tượng miêu quỷ này có lẽ đã được ném xuống hồ nước rất lâu rồi, một lớp rêu mỏng đã bị tà khí làm cho kết dính thành mảng, biến thành lớp bảo vệ bên ngoài.

Triệu Ý nhỏ một giọt máu lên tượng miêu quỷ, giọt máu liền bị hút vào trong, sau đó lại nổi lên, loang ra một khoảng rất rộng, một lúc sau thì biến mất.

Vân Xuyên nói cũng từng thử tu vi trên đá xanh ở tiệm pháp bảo, có thể cũng là loại đá này. Xem ra bàn tay của người Miêu đã vươn tới Hoàng cung rồi.

Nửa đêm, trong hậu cung chợt vang lên những tiếng thét chói tai. Hoàng đế ngủ trong tẩm cung chợt ngồi bật dậy, bực bội quát lớn.

“Có chuyện gì?”

Nội quan mũ áo xộc xệch chạy vào bẩm báo.

“Bệ Hạ, Tây cung xảy ra chuyện rồi, có vài cung nữ đột nhiên lăn ra chết không rõ nguyên do.”

Bên Tây cung là Linh tế đường của Hoàng thành, là trung tâm của long mạch đất nước, sự hưng thịnh của trời Nam đều nằm ở đó.



Hoàng đế quay sang định lay người Hoàng phi thì kinh hãi nhận thấy cơ thể của nàng đã lạnh toát.

Ngài đưa tay lên mũi Hoàng phi, tuy vẫn còn hơi thở, nhưng biểu hiện này thật sự rất giống với các công chúa hoàng tử, rõ ràng là đã trúng tà.

“Gọi Triệu Ý đến đây ngay.”

Hoàng phi quả thực đã trúng tà, Triệu Ý hiện tại vẫn chưa tìm ra cách giải trừ hoàn toàn tà khí trong người các vị chủ tử. Hoàng đế rất tức giận, lại cho gọi người của Linh tế đường đến hỏi sự tình thì được biết, Triệu Ý đã bảy một trận pháp rất cổ quái trong Linh tế đường.

“Triệu Ý, khanh đang làm gì vậy? Không lo thanh tẩy tà khí, lại dàn trận pháp gì ở Linh tế đường?”

“Bệ Hạ, thần phát hiện Linh tế đường đang có một luồng âm khí trú ngụ, dàn trận pháp là muốn bảo vệ Linh tế đường.”

“Thế còn cung nữ đột nhiên lăn ra chết là nguyên do gì? Khanh đã tra ra chưa?”

“Các cung nữ đó có lẽ đã bị Quỷ miêu của Miêu tộc giết chết, nếu thần đoán không nhầm, thì ngoài bức tượng Quỷ miêu tìm được dưới lòng hồ, còn có thêm những cái khác nữa được yểm vào Hoàng cung. Không sớm không muộn, vào chính lúc này lại phát ra tà khí. Theo tính toán của thần, mấy ngày nữa sẽ xảy ra thiên tượng, ngày chuyển thành đêm, mây đen che khuất ánh dương, tà khí đã bắt đầu dịch chuyển theo thiên tượng rồi. Số người chết trong Hoàng cung cũng sẽ không dừng lại.”

Hoàng đế và đám nội quan đều cả kinh. Ngay cả mấy pháp sư bên ngoài cũng ngơ ngẩn nhìn nhau bàn tán.

“Thiên tượng ư? Đại tướng quân có nhầm lẫn gì không? Nếu xảy ra thiên tượng thì chúng ta phải tính ra chứ. Ngay cả thông thiên giám cũng không nhìn ra được, sao có thể có chuyện này?”

“Đúng vậy, tuy căn cơ của chúng ta không thể so với Đại tướng quân, nhưng thiên tượng không cần tu vi thâm sâu mới tính ra được. Tôi cảm thấy trong chuyện này nhất định có ẩn tình.”

Hoàng đế nghe những lời bàn tán ấy, lại thêm cử chỉ của Triệu Ý và Hoàng phi, đột nhiên một ý nghĩ hiện ra trong đầu, càng làm tăng thêm sự nghi ngờ vừa nhen nhóm. Hoàng đế liền hỏi Triệu Ý.

“Vậy còn Hoàng phi thì sao? Nàng ấy bị làm sao? Khanh đừng nói với trẫm nàng ấy bị như vậy cũng là do thiên tượng đấy.”

Triệu Ý lại chẳng để tâm tới sự khó chịu và ngọn lửa nghi kỵ bùng lên trong mắt Hoàng đế, nghiêm túc gật đầu.

“Đúng là thế thưa Bệ Hạ.”

Hoàng đế sắc mặt sa sầm, phất tay áo, bỏ vào trong tẩm điện. Hoàng phi vẫn đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền, bờ môi đỏ đã hơi tái đi, hơi thở vô cùng yếu ớt.

“Ngọc Mai, nàng nói cho trẫm biết, có phải nàng vẫn còn vương vấn Triệu Ý không?”

Không có ai đáp trả, Hoàng đế lại thở dài.

“Nhiều năm qua, nếu không có Triệu Ý dẫn quân bảo vệ biên cương, thì trẫm cũng khó mà ở trên ngai vàng lâu đến thế. Ngọc Mai, Triệu Ý có phải đã chán làm bề tôi trung thành rồi không?”

Nói đến đây, Hoàng đế siết chặt bàn tay Hoàng phi, chặt tới nỗi ngay cả trong lúc hôn mê, nàng cũng phải cau mày.

“Đế vương, kỵ nhất là giao binh quyền vào tay một người. Có lẽ cũng đã tới lúc trẫm phải hạ bớt uy danh của Đại tướng quân lại rồi.”

Hoàng đế đăm đăm nhìn Hoàng phi một lúc sau đó rời đi. Hoàng đế đi rồi, bà vú bên cạnh Hoàng phi mới tiến lại, dùng khăn lau mặt cho nàng, thì bị bàn tay thon dài nắm lấy, đôi mắt phượng xinh đẹp mở ra.

“Hoàng phi, người tỉnh rồi sao?”

“Ta tỉnh nãy giờ rồi, chỉ là muốn nghe xem Bệ hạ nói gì, không ngờ người đã bắt đầu nghi kỵ Đại tướng quân.”

“Có những chuyện không phải bây giờ mới bắt đầu, chỉ là bây giờ mới lộ rõ ra thôi nương nương, người đừng suy nghĩ nữa, cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, mọi thứ sẽ ổn thôi.”

Hoàng phi mỉm cười yếu ớt ngồi dậy, cơ thể nàng hiện giờ đều mềm nhũn, nhưng ý thức thì rất minh mẫn.

“Nương nương, linh khí đang hội tụ, thiên tượng chỉ còn vài ngày nữa sẽ xảy ra, không biết phía chủ nhân thế nào rồi?”

Hoàng phi khoác áo đứng lên, đi tới bên cửa sổ, nhìn mặt trăng treo lửng lơ trên trời, nàng mỉm cười nói khẽ.

“Thiên tượng nghìn năm có một lần, phù thuỷ Miêu tộc mất hàng trăm năm mới tính toán ra để thay đổi vận mệnh của tộc Miêu, chờ đợi quá lâu khiến họ không thể chịu thêm được nữa. Chủ nhân nóng lòng mượn thiên tượng để nghịch thiên cải mệnh như vậy, nhưng ta thì chỉ một lòng muốn cùng Tướng quân Đế Hậu sánh đôi, trường trường cửu cửu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.