Hoàng phi nhìn theo, hai bàn tay siết chặt, mãi sau nghe bà vú lên tiếng mới quẹt đi giọt nước mắt lăn xuống.
“Hoàng phi, đừng chấp niệm nữa, Triệu Ý không xứng đáng với những gì người làm cho hắn đâu. Tình cảm là chuyện nhất thời, không thể đem so với lợi ích của tộc Miêu được, chỉ có một lòng với tộc mình mới là tình yêu vĩ đại nhất.”
Hoàng phi lặng người hồi lâu, lúc ngẩng đầu lên, hai mắt chỉ còn hơi ửng hồng, nàng nói.
“Nếu như ta có thể vẹn cả đôi đường thì sao? Chỉ cần ở bên cạnh Vân Xuyên là được chứ gì.”
“Hoàng phi, ý của người là…”
“Vu Na ta đã muốn thứ gì, thứ đó nhất định phải thuộc về ta.”
Hoàng phi vừa dứt lời, một con quạ đen sà xuống, nàng đưa tay cho quạ đậu lên, đưa lại gần bên tai mình. Hai đồng tử trong mắt phượng co rút mạnh mẽ, nàng cười rạng rỡ lẩm bẩm.
“Nuôi quân ba năm dụng một giờ, làm tốt lắm.”
Triệu Ý được Hoàng đế gọi tới ngự thư phòng. Lúc y đến, năm sáu đại thần vừa lui ra, họ nhìn Triệu Ý, khách sáo chào hỏi, rồi kéo nhau rời đi.
Triệu Ý vào trong, thấy Hoàng đế đang vẽ tranh, lúc Triệu Ý nhìn thấy bức hoạ người đang vẽ thì sững sờ hồi lâu, lại nghe Hoàng đế lên tiếng.
“Triệu Ý, nghe nói thiên tượng lần này là sao chổi xanh, có đúng như thế không?”
“Bệ Hạ, cho dù là thiên tượng cũng không cần quá lo lắng, hàng mấy nghìn năm nay thiên tượng vẫn luôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-nuong/2704602/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.