Tôi cứ như vậy gắt gao đóng đinh trên tường, căn bản không cách nào nhúc nhích, chỉ cần hơi động một chút, sẽ đau như toàn bộ bả vai đều vỡ vụn.
Vết thương cũng không chảy máu, nhưng đau thấu tim, mồ hôi lạnh trên trán tôi đều chảy xuống.
Dư quang của ta, nhìn lướt qua, chủy thủ bằng đồng kia thoạt nhìn rất quen mắt, đó chính là loại chủy thủ lúc ấy làm ba tôi bị thương, quả nhiên là hắn.
Ba tôi cũng từng nói qua, loại chủy thủ này không tổn thương thân thể, thương chính là hồn phách, kỳ thật, cái này so với thương ở trên người càng đau hơn gấp mấy lần. Tôi bây giờ, kỳ thật là hồn phách bị đóng đinh trên tường, nếu như tôi liều mạng giãy dụa, hồn phách cùng thân thể không chừng sẽ ở trong lúc lơ đãng phân biệt rời đi.
"Dương oa, cảm giác như thế nào?" Lão Yên Thanh vẻ mặt âm thầm nhìn tôi hỏi.
Tôi không để ý tới hắn, kỳ thật, cũng là chính tôi căn bản là nói không nên lời, đau nhức làm cho mồ hôi lạnh trên trán tôi là từng tầng từng tầng, nửa người của tôi cũng không có cách nào nhúc nhích.
Thế nhưng, hắn hại Tiểu Điềm, thù của Tiểu Điềm không báo, tôi không thể cứ như vậy chết trong tay hắn, tuyệt đối không thể!
Tôi cắn chặt răng, đột nhiên nghĩ đến tình hình đêm đó ba tôi bị thương, hắn một phen đem thanh đồng chủy thủ rút ra, đó là anh hùng khí khái cỡ nào!
Nghĩ tới đây, tôi hít sâu một hơi, nhịn đau nhức,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-nhan-te/3038142/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.