Sau khi Nam Tiêu Tuyết rời đi, An Thường cũng một mình rời khỏi nhà bảo tàng. Hiện tại chưa tới giờ Tiểu Uyển đi làm, cho nên cô khóa kỹ cửa chính, giấu chìa khóa về vị trí cũ, dưới một viên gạch bí ẩn nhất sát chân tường.
Ninh Hương vào sáng sớm yên tĩnh đến tựa như chỉ có mỗi cô còn tồn tại, hôm nay có tia nắng mặt trời hiếm hoi rọi sáng, chiếu xuống những phiến đá cũ trên mặt đường, chiết xạ ra một vòng vầng sáng màu vàng kim.
Lại càng khiến cho mọi thứ tựa như một hồi ảo giác.
Có lẽ, một đêm vừa trải qua chỉ là một giấc mộng của cô mà thôi. Hoặc là, xa hơn nữa, một tháng tới nay, đều chỉ là do cô nằm mơ. Làm gì có cái bộ kịch "Thanh Từ" nào chứ, làm gì có Nam Tiêu Tuyết, tất cả đều là chính cô tự tưởng tượng ra cả.
An Thường chậm rãi đi tiếp, bước vào quán rượu.
Ập vào mắt vào tai là sự náo nhiệt sôi trào, hòa lẫn với âm thanh trò chuyện và những tiếng động lớn. Dường như tất cả người dân của Ninh Hương đều tụ hết ở chỗ này rồi.
Hôm qua An Thường hầu như không ăn gì, hiện tại bao tử trống rỗng, cô cầm lấy bát sứ mộc mạc đi lấy cháo, thêm một phần đậu hủ nấm mốc.
Người được cô gọi là "chú ba" hôm trước dùng giọng địa phương hỏi cô: "Hôm nay đi một mình à?"
An Thường khẽ giật mình, cũng dùng cách nói địa phương đáp: "Dạ."
Rồi quay về ngồi xuống bàn, trùng hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-nghien/3630014/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.