Chỉ chốc lát sau, Nam Tiêu Tuyết quay trở lại, đặt một chén rượu lên bàn. Chất lỏng trong suốt sóng sánh trong chén, An Thường kinh ngạc hỏi: "Chị đi lấy rượu à?"
"Ừm, không phải nãy em nói nồng độ không cao sao? Nếm thử một chút."
Bàn tay xinh đẹp của nàng giữ lấy chén rượu, khẽ dừng lại.
"An Thường."
"Dạ?"
Nam Tiêu Tuyết cười cười, kề chén rượu lên, khẽ bĩu môi.
Vừa nãy chị ấy muốn nói gì sao?
Nàng không nói gì, An Thường cũng không truy vấn.
Hai câu nói "chị muốn em làm thế nào", "em muốn chị làm thế nào" cuối cùng vẫn là một chướng ngại vật ngăn cách giữa cả hai, vô cùng chua chát.
Nam Tiêu Tuyết nói: "Chị đi thật đây."
An Thường: "Được."
Nàng đứng lên, mắt miết lên chén dĩa đặt trên bàn, An Thường lại nói: "Để đó đi đừng đụng tới, chút hồi em sẽ dọn, chị cứ đi về trước đi, em ngồi một chốc rồi sẽ về."
"Vậy chị đi thật nha?"
An Thường ngưỡng mặt lên cười cười: "Dạ."
Nam Tiêu Tuyết xoay người đi ra ngoài.
An Thường nhìn chằm chằm vào chén rượu nhỏ, tai nghe được tiếng bước chân của người kia, vào giây phút cô cảm thấy mình chuẩn bị tâm lý tốt rồi, mới ngước mắt lên nhìn vào tấm lưng kia.
Sau lại hốt hoảng cúi đầu xuống, vươn tay cầm lấy chén rượu. Rõ ràng mới sáng sớm, ánh mặt trời còn chưa xuất hiện, nhưng vì sao đôi mắt của cô lại bị bóng lưng của nàng làm đau đớn khôn thôi?
An Thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-nghien/3615490/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.