Chương trước
Chương sau
Lẫn An Thường và Nam Tiêu Tuyết đều tự chìm vào suy tư riêng của bản thân, lại không thể nói ra thành lời. Nam Tiêu Tuyết vươn tay, kéo xuống dây buộc tóc đã bị nới lỏng lộn xộn trên đuôi tóc An Thường. Tóc dài của cô rủ xuống, che đi viên đậu đỏ sau tai của cô, Nam Tiêu Tuyết giúp người kia sửa sang lại một chút, hai bên đuôi tóc nhu thuận rủ xuống trên đầu vai.

An Thường bừng tỉnh: "Em phải về rồi."

Nam Tiêu Tuyết nhàn nhạt: "Ừa."

"Chị không ngủ một lát đi?"

"Phải ngủ, bằng không sẽ không có đủ thể lực luyện múa."

Nam Tiêu Tuyết phủ thêm lớp áo choàng ngủ, An Thường nói: "Chị đừng tiễn em, em tự đi là được rồi."

"Không có định tiễn em đâu." Nam Tiêu Tuyết rúc lại trong lớp chăn mỏng, đưa lưng về phía người kia: "Chị không thích tiễn biệt, không có ý nghĩa gì cả."

Đúng vậy.

Bất kể là đưa tiễn với hình thức nào, thì kết cục vẫn là từ biệt.

An Thường đi đến cửa phòng, đứng nghe ngóng động tĩnh bên ngoài một lát, cũng may là đã qua thời gian ăn sáng, không còn ai đi qua đi lại nữa. Sau đó cô mới mở cửa đi ra ngoài, ở cửa sau bất ngờ lại gặp được Thương Kỳ.

Người gì mà như sắt thép, luôn luôn thấy ở trạng thái gọi điện thoại bàn công việc, bộ chị ta không cần ngủ sao trời?

An Thường tự thấy việc xõa tóc của mình đang gián tiếp tố cáo những việc cả hai đã làm ban nãy, vì thế chột dạ giơ tay chỉnh sửa một chút.

Đúng lúc này Thương Kỳ kết thúc cuộc gọi, rảnh rỗi đi đến trò chuyện với cô đôi ba câu.

"Hòa thuận lại rồi?"

An Thường khựng lại: "Không có cãi nhau."

Thương Kỳ nói: "Hai người vậy mà lại đồng lòng thật."

"Không có cãi nhau, chỉ là trong lòng âm thầm khó ở không được tự nhiên, đúng không?"

Thương Kỳ lại đốt thêm một điếu thuốc: "Tôi biết rõ hai người không thoải mái chuyện gì rồi."

An Thường vốn ít nói, nhưng hiện tại cũng không nhịn được hỏi theo: "Vậy chị thấy như thế nào?"

"Tôi? Tôi là thương nhân máu lạnh vô tình, đáp án của tôi cô nhất định sẽ không thích đâu."

"Sao chị lại biết tôi muốn nghe được cái gì?"

Thường Kỳ bật cười: "Nếu cô hỏi tôi, thì tôi cảm thấy cô làm đúng rồi, 'Nam Tiêu Tuyết' – ba chữ này có ý nghĩa lớn như thế nào, có lẽ tôi là người hiểu rõ nhất. Mối quan hệ của hai người, ở Ninh Hương là một chuyện, nhưng khi đến với Bội Thành nó sẽ hoàn toàn trở thành một vấn đề khác."

An Thường gật đầu: "Ừm, chị bận việc đi, tôi đi trước."

Về đến nhà, Văn Tú Anh đã thức dậy từ lâu, cũng đã ăn sáng luôn rồi, hiện tại đang ở trong vườn nhà lặt rau. Bà vừa thấy An Thường liền hỏi: "Đến bây giờ đoàn phim mới xong à?"

An Thường có chút chột dạ: "Dạ."

"Vất vả thật, đến lúc đó họ sẽ trả con bao nhiêu tiền đấy?"

An Thường đi qua, kéo một cái ghế nhỏ ngồi xuống, cầm một cọng cải ngọt từ trong rổ rau, cũng không định lặt phụ, chỉ là giữ trong hai ngón tay lăn qua lăn lại: "Không phải chuyện tiền bạc đâu ạ."

Văn Tú Anh vỗ lên mu bàn tay cô một cái: "Không phụ thì đừng có phá."

"Ta chỉ sợ con bị thiệt thòi thôi, con có thể nghĩ được vậy thì cũng tốt. Đúng là không phải chuyện tiền bạc gì cả, mỗi ngày ở chung với nhiều người cùng độ tuổi như vậy dù gì cũng tốt hơn là rúc ở trong nhà buồn chán , đúng không?"

"Bà ơi, đừng nói bà lại muốn khuyên con về Bội Thành nữa nha."

"Không có, chuyện này ta đã nói tự con quyết định đi rồi." Văn Tú Anh nói: "Nói tiếp, kịch cũng sắp quay xong rồi nhỉ? Đoàn kịch họ cũng phải rời đi rồi, Nam tiểu thư quả thật rất tử tế, con nghĩ xem đợi đến khi nàng rời khi, chúng ta tặng nàng cái gì thì tốt?"

An Thường đột nhiên đứng lên: "Cái gì cũng không cần đâu, người như nàng có thiếu gì đâu?"

"Đứa nhỏ này, làm gì tự dưng nói giọng hờn dỗi vậy?"

An Thường bặm bặm môi, giọng điệu mềm xuống: "Con không có khó chịu, chỉ là con thấy không cần tặng gì hết thôi."

"Bà ngoại, con đi ngủ trước nha."

"Ai, sao tóc con hôm nay xõa xuống rồi?"

"À... dây buộc tóc đứt rồi."

An Thường tắm sơ một hồi rồi mới nằm xuống giường, nhìn cơn mưa lặng lẽ rơi ngoài cửa sổ. Cô cũng không biết bản thân chìm vào giấc ngủ lúc nào nữa. Lúc tỉnh dậy, nhìn ra ngoài trời thì thấy sắc trời cũng chưa từng thay đổi so với ban nãy, cứ như vậy, cả một vùng âm u mờ mịt.

Mùa mưa dầm chính là như vậy, không cần biết là giờ nào buổi nào, luôn trông y như đang ở bốn giờ chiều.

Cô bước xuống giường, đi đến trước gương, vén một bên tóc dài ra sau tai. Nam Tiêu Tuyết dùng sức vừa đủ. Một dấu vết đỏ đỏ nhỏ như hạt đậu, trông rõ hơn cái vết cô đã để lại trên cổ Nam Tiêu Tuyết. Đến bây giờ vẫn còn cảm thấy hơi tê tê.

Nam Tiêu Tuyết nhạy bén như vậy, hôm nay cô chuẩn bị sẵn sàng mặc đồ lót đồng bộ, Nam Tiêu Tuyết chỉ cần nhìn là có thể hiểu được ý tứ của cô rồi. Cô không ngừng muốn nàng tùy ý lấn lướt, bản thân cũng sẽ để cho nàng muốn gì cũng được.

Nhưng Nam Tiêu Tuyết cũng không làm như vậy.

Không phải nàng không có xúc động thân mật với cô, chỉ là mọi khao khát mãnh liệt chỉ có thể hóa thành một nụ hôn sâu dài sau cổ mà thôi. Sự cự tuyệt của cô khi nàng tỏ ý muốn cô đến Bội Thành đã kéo lý trí của Nam Tiêu Tuyết quay về.

Nam Tiêu Tuyết cho phép cô tự tung tự tác trên cơ thể nàng, cùng nhau thể nghiệm, nhưng lại không chạm vào cô, cho cô một thân toàn vẹn đi ra khỏi giấc mộng kiều diễm này, cũng vì muốn giữ cho tương lai của cô một không gian rộng mở.

Mà, Nam Tiêu Tuyết lại sẽ tiếp tục một mình cống hiến cho sân khấu. Một hồi tận tình làm càn này, đối với nàng chính là một kì nghỉ hiếm hoi vô cùng xa xỉ.

An Thường nhìn vào chính mình trong gương, dù là đã ngủ một giấc rồi, nhưng nếp tóc vẫn còn vương dấu gãy do buộc đuôi ngựa trước đó. Trong lòng vô cùng phiền muộn, cô quyết định đi gội đầu một hồi.

Thời gian dần trôi đến bốn giờ chiều.

Dường như đây là lần đầu tiên cô sấy tóc vào lúc này, lung tung cào cào trong luồng tóc, ánh mắt trôi ra hạt mưa ngoài cửa sổ. Sợi tóc rối loạn như một cuộn tơ, dẫu vậy vẫn không thể che giấu được cái tên của một người liên tục xuất hiện trong nội tâm cô.

Văn Tú Anh thấy cô đi ra thì hỏi: "Đói bụng không?"

"Còn ổn ạ, tí chiều ăn cơm nhiều một chút là được."

"Sao không cột tóc lên vậy?"

An Thường nghĩ ngợi: "Con lên mạng thấy người ta nói, cột đuôi ngựa nhiều quá sẽ dễ bị hói."

Văn Tú Anh cười: "Đứa nhỏ này, mới có bao tuổi đâu mà đã sợ hói rồi?"

An Thường thầm nghĩ, hình như tương tư cũng rất dễ khiến người ta rụng tóc lắm.

Hồn dục bất thăng trâm. (1)

Buổi tối, cô vừa đến phim trường một lúc thì Nam Tiêu Tuyết cũng đến. Bình thường cả hai cũng không phải loại quan hệ cần chào hỏi gì, thậm chí khi càng trở nên thân mật hơn, thì ngay cả nhìn vào mắt nhau cũng rất hiếm.

Cô vẫn như cũ ngồi ở góc nhỏ quen thuộc, nhìn chằm chằm vào kịch bản trên đùi, lỗ tai tự động bắt theo những động tĩnh liên quan đến Nam Tiêu Tuyết.

Nàng đang bổ trang.

Nàng đang trò chuyện với Điền Vân Hân.

Nàng đi đến bên ngoài màn ảnh chờ đến lúc quay phim.

An Thường đứng lên rời khỏi chỗ ngồi, hòa vào vòng vây của đám người bên ngoài nhìn vào khu vực quay phim bên trong.

Hai diễn viên phụ đứng phía trước cô đang tán gẫu: "Hâyyyy, thật sự là quá mệt, quay phim đến lúc này, em cảm giác nguồn năng lượng của mình bị tiêu hao hết rồi."

"Cố lên đi, còn chưa đến một tuần nữa là đóng máy rồi, chị nghe người bên tổ đạo diễn nói là hôm nay bọn họ sẽ bắt đầu thống kê lại số vé máy bay quay về Bội Thành á."

"Thật hả??? Vậy quá tốt rồi, Ninh Hương tuy là đẹp, nhưng cuối cùng vẫn là quá lạc hậu lỗi thời, ngay cả một ly trà sữa bình thường cũng không có mà uống."

"Ha ha, em xem chuyện này như một đoạn trải nghiệm đi nè, thị trấn nhỏ như vậy, rời đi rồi thì phỏng chừng cả đời sau này cũng chưa quay lại lần nào nữa đâu."

An Thường đứng lặng yên, ánh mắt ngưng trệ.

Nam Tiêu Tuyết đang đợi chờ đến cảnh quay, khẽ lắc lắc cổ nghe Kha Hành nói chuyện, An Thường vô tình nhìn thấy bên cổ nàng, có một dấu hôn nhạt nhòa nhỏ xíu, lộ một nửa ra khỏi cổ áo sườn xám nàng đang mặc.

Sao nàng không dùng kem che khuyết điểm vậy?

An Thường chăm chú nhìn kỹ.

Có lẽ thật sự quá nhỏ, cả ngày đi qua, vết đỏ cũng mờ nhạt hẳn đi rồi. Tựa như nốt ruồi nhỏ dưới mắt trái của Nam Tiêu Tuyết vậy đó, nếu không phải là một người vốn biết về sự tồn tại của nó thì nhất định sẽ không chú ý đến, ngay cả nhà trang điểm ánh mắt sắc bén cũng vô tình bỏ qua.

An Thường dõi theo thân ảnh Nam Tiêu Tuyết và Kha Hành đang nhảy múa trước ống kính máy quay, diễn dịch ra một loại yêu hận triền miên. Hai người kia, một theo hệ thanh lãnh, một như ngọn lửa cuồng nhiệt, tuy rằng lúc ban đầu có một hai lần tranh chấp thắng thua, nhưng đến cuối cùng lại phối hợp vô cùng ăn ý.

Một đoạn múa cổ điển hoàn thành, mọi người xung quanh tự động vỗ tay khen ngợi.

An Thường đứng lẫn trong đám người cùng hòa vào tiếng vỗ tay, ánh mắt thủy chung nhìn chằm chằm vào bên cổ của Nam Tiêu Tuyết.

Nơi bí mật đó, chỉ có mỗi mình cô biết rõ mà thôi.

***

Màn đêm buông xuống, An Thường dẫn theo Nam Tiêu Tuyết quay về nhà mình. Cả hai lặng lẽ âm thầm đi về phòng, nhìn thấy một kiện hàng chuyển phát nhanh trên bàn đọc sách.

An Thường đi lại cầm lên nhìn, chậc, Mao Duyệt đúng là vô cùng lo lắng cho cô a, đích thân đi cầu một lá bùa bình an, lại còn nhanh chóng gửi chuyển phát nhanh đến cho cô.

Nam Tiêu Tuyết liếc nhìn: "Mua cái gì trên mạng à?"

"Không phải em mua, là Mao Duyệt gửi cho em."

"Gửi gì vậy?"

An Thường mở hộp ra, cầm lên một lá bùa bình an màu vàng sáng rực, quơ quơ trước mắt Nam Tiêu Tuyết.

"Bùa bình an à?"

"Ừm, cậu ấy đi chùa Phổ Chiếu cầu cho em."

"Tại sao? Dạo gần đây em gặp chuyện gì à?"

"Cậu ấy nói em đã động đến thần tiên."

"Hả?"

An Thường chồm người đến, nhìn thẳng vào Nam Tiêu Tuyết: "Nói rằng em sẽ bị Trời phạt."

Nam Tiêu Tuyết phút chốc hiểu ra, nhếch môi: "Vậy em có sợ không?"

"Có cái gì mà phải..."

Chợt, một tiếng sấm kinh hồn vang lên ngoài cửa sổ, mưa đổ xuống như trút nước.

Mưa lớn vốn là chuyện bình thường ở thời điểm giữa hè, nhưng đột nhiên lại đến vào lúc này khiến cho An Thường giật mình chột dạ.

Đến thật luôn à? Định đánh chết mình hay sao? Âm thanh vang dội điên cuồng thật.

Vô thức nắm chặt lá bùa hộ mệnh nằm trong lòng bàn tay. Nam Tiêu Tuyết bật cười, vươn tay áp vào hai tai người kia.

"Không phải là em sợ sét đánh." An Thường nghe không rõ giọng nói của mình: "Chỉ là, em không nghĩ nó lại đến đột ngột như vậy."

Tuy cô nói không sợ, Nam Tiêu Tuyết vẫn không buông tay, lại còn áp chặt tay vào tai của người kia hơn nữa, tạo ra loại cảm giác gần như là bị ù tai váng đầu.

Sau đó, mội mỏng của nàng mấp máy, khẽ nói ra vài chữ.

Rồi mới buông ra cô.

An Thường lặng yên.

Không có cách nào đáp lại nàng, cho nên chỉ có thể dùng sự im lặng giả ngu mà thôi.

Hai người cuộn lấy nhau giường gỗ khắc hoa văn của cô, sắc trời bên ngoài đang ở giai đoạn tối tăm nhất, gần như hòa hợp trùng khớp với màu tóc đen dày của Nam Tiêu Tuyết, từng sợi từng sợi lại trông như những giọt mưa đang rơi bên ngoài kia.

Trong đầu An Thường nghĩ, không biết nước mưa đọng trong sân vườn đã dâng đến quá nửa bậc thang đầu tiên hay chưa. Tiếng sấm và tiếng mưa mãnh liệt khí thế như vậy, rơi vào phòng ngủ đầy sắc xuân này lại hóa thành một lớp màn che thưa mỏng, bao lấy hô hấp không đều của một người, phủ lên nó một màn hơi nước mênh mông.

Cô mê đắm cảm giác tiến vào Nam Tiêu Tuyết từ phía sau, hoàn toàn hòa hợp khắng khít, cho nên lần này cô cũng muốn làm như thế. Động tác như cơn mưa ngoài cửa sổ, rõ ràng biên độ tần suất trông rất mãnh liệt, nhưng ẩn giấu bên dưới là vô hạn ôn nhu, kiên nhẫn dài lâu kể ra ham muốn của chính mình.

Nam Tiêu Tuyết nằm trên gối, bên trong nhồi những hạt kiều mạch chen lẫn với từng cụm bông, mỗi lần động đậy một chút sẽ tạo ra âm thanh sàn sạt. Nàng chỉ có thể khống chế chính mình không cọ sát quá nhiều lên gối, nhưng ở giây phút này, việc tự điều khiển kiểm soát bản thân còn khó khăn hơn tất cả những điệu múa trước nay nàng từng trình diễn.

Một tia chớp xẹt qua, An Thường ngưng mắt nhìn bao quát thân thể Nam Tiêu Tuyết, người dưới thân đang ở trong loại thần sắc chỉ có một mình cô nhìn thấy.

Thật lâu sau đó ngón tay cô vuốt trên xương cánh bướm mướt mồ hôi của nàng, như thể đang dịu dàng trấn an. Rồi chợt, đầu ngón tay chuyển đổi hóa thành một ngòi bút.

Từng nét dọc, từng nét ngang, liên tục kéo dài.

Nam Tiêu Tuyết nhận ra, An Thường đang viết xuống bốn chữ.

Vừa nãy, nàng phải bịt hai tai An Thường thật chặt mới đủ dũng khí nói ra bốn chữ đó.

Trước đó còn có thể tự giữ khống chế chính mình, nhưng hiện tại cơn nhột trên lưng hóa thành lớp sáp cay đắng trong lòng, khiến nàng không thể nhịn được nữa, khẽ động đậy kéo theo một hồi tiếng sột soạt của những hạt kiều mạch cạ vào nhau, may mắn thay, tiếng mưa rơi đã nuốt mất một phần âm thanh ám muội đó.

Đêm mưa này, còn che giấu loại tâm tư nào đó.

Các nàng đều sáng tỏ, nhưng lại không thể thẳng thắn nói ra thành lời.

Nàng phải che tai An Thường lại mới có thể thổ lộ.

Mà An Thường cũng chỉ có thể ở trên lưng nàng viết xuống.

Nếu như làm rõ, thì kết quả có lẽ sẽ là thứ mà cả hai đều không thể đối mặt.

***

Mưa đã dứt, Nam Tiêu Tuyết cuối cùng cũng rời đi trong lúc bóng đêm vẫn còn đang xâm chiếm không gian. An Thường tiễn nàng đi rồi, vẫn đứng tựa vào khung cửa một lát, quay đầu lại thì giật mình kinh hoảng, vì cô phát hiện Văn Tú Anh đang nhìn mình chằm chằm.

"Bà ngoại, bà đi tiểu đêm ạ?"

"Trời vẫn còn chưa sáng, con đứng ở cửa chính làm gì đó?"

"Con... ngủ không được."

"Tại sao vậy?" Văn Tú Anh đi dưới mái hiên vượt qua sân vườn, đến trước mặt cô, vươn tay sờ soạng đầu cháu gái một chút: "Con không thoải mái hả?"

An Thường chột dạ, chân lùi về sau nửa bước trốn tránh, vì không biết rằng trên người mình có lây dính hương thơm của cơ thể Nam Tiêu Tuyết hay không.

Văn Tú Anh chỉ hỏi: "Sao lại đổ nhiều mồ hôi vậy? Con sốt rồi à?"

Trong đầu An Thường không hiểu sao nhảy ra một câu:

Lòng đang nóng sốt, nhưng người lại thanh tỉnh.

Cô nhẹ giữ lấy bả vai của bà ngoại: "Bà à, con không sao đâu, bà nhanh đi vệ sinh rồi quay về phòng ngủ một lát nữa đi."

"Con ấy, đứa nhỏ này thật là, từ lúc còn bé đã quen thói giấu mọi thứ trong lòng rồi."

"Thật sự không có việc gì đâu ạ."

Cô kiệm lời như vậy, có lẽ là vì cảm thấy một số việc dù nói ra cũng sẽ không giải quyết được, thế thì hà cớ gì còn phải tốn công nói làm gì.

***

Sau một trận mưa đêm, ban ngày đến mang theo tia nắng mặt trời vô cùng hiếm hoi.

Buổi trưa An Thường vẫn đến xưởng nhuộm của Tô a bà hỗ trợ, lấy một thớ vải bố đã thấm màu đủ từ trong chảo nhuộm ra, mắc lên dây phơi căng ngang giữa hai cây sào trúc cao gầy.

Tô a bà vỗ vai làm cô giật mình.

"Nhóc, nhìn cái gì mà cứ chằm chằm vào mặt trời vậy? Không sợ mù mắt à?"

An Thường cười cười: "Con có phần lơ đễnh."

"Từ nhỏ con đã như vậy rồi, chẳng giống những đứa trẻ khác xíu nào, không quậy không ồn ào, giống như lúc nào cũng đắm chìm trong thế giới của chính mình, cũng không thể biết rõ con đang suy nghĩ gì nữa."

Người khác sao có thể biết được đây?

Chính cô cũng chẳng thể biết được rõ ràng.

Buổi tối đi đến phim trường, phát hiện ở đây bận rộn một cách bất thường, không biết có phải là do chuẩn bị đến hồi đóng máy hay không. Nghê Mạn tìm cô: "An Thường, nè, đây là lịch quay đêm nay."

Kín đáo dúi cho cô rồi lại vội vàng đi mất.

An Thường ngồi vào góc nhỏ rồi mới mở ra.

Rất kỳ quái.

Đếm nay chủ yếu đều là những cảnh quay chính của Kha Hành và Nam iêu Tuyết, chứ không phải như lúc trước, sẽ quay xen kẽ giữa những cảnh quay của nhân vật chính và những cảnh quay phụ.

Cô ngước nhìn lên, vẻ mặt mờ mịt. vì không thể hiểu được sự thay đổi này, cũng không thực sự hiểu được nguyên do của nó. Trước mặt cô người qua kẻ lại nườm nượp, nhưng chính cô không thân thiết với bất kì ai, rất ngại phải giữ một người lại hỏi han.

Nghĩ nghĩ, rồi gửi tin nhắn wechat cho Mao Duyệt: [Bình thường khi quay phim, họ sẽ xếp lịch quay xen kẽ những cảnh quay chính và phụ đúng không?]

[Hở? Chắc là vậy.]

[Vậy đột nhiên đổi lịch chỉ quay những cảnh của nhân vật chính thì là do điều gì?]

[Bảo bối cậu đang nói gì vậy? Đang bàn về kịch múa của nữ thần nhà mình hay sao?]

Cô đúng là hoang mang tuyệt vọng đến suy nghĩ hồ đồ. Mao Duyệt bất quá cũng chỉ là một người hâm mộ của Nam Tiêu Tuyết mà thôi, đâu ra có thể nắm rõ được cách thức quay phim của đoàn kịch được chứ.

Bằng không, hay là hỏi đạo diễn Mâu nhỉ?

Vừa đứng lên thì liền bị người khác đụng trúng. Người kia là trợ lý của Kha Hành, vội vươn tay đỡ lấy cô: "Xin lỗi xin lỗi, là do tôi quá sốt ruột."

An Thường đứng vững: "Không sao đâu."

Trợ lý lướt qua người cô rồi vội vàng chạy đến bên cạnh Kha Hành: "Hành tỷ, ngày hôm đó quả thực không thể được ạ, sớm nhất chỉ có vào 9 giờ 30 sáng ngày hôm sau mà thôi."

Kha Hành nhíu mày, An Thường đột nhiên hiểu rõ vấn đề. Tầm mắt cô vô thức nhìn về phía Nam Tiêu Tuyết. Tận đến khi Nam Tiêu Tuyết nhìn ngược lại về phía này, cô mới ý thức được rằng ánh mắt của mình quá mức trực tiếp rồi.

Người kia cũng cảm nhận phát hiện ra, thì chẳng lẽ những người khác lại không thấy được? Cô giả vờ tự nhiên lia mắt đi. Lòng Nam Tiêu Tuyết khẽ nhói một chút.

"Tuyết tỷ, có thể đến vị trí chuẩn bị rồi ạ."

"Đến đây."

Nam Tiêu Tuyết đứng bên ngoài màn ảnh, ánh mắt trôi vào trong đám người chen chúc vây quanh. An Thường đang đứng xen lẫn bên trong. Tầng sương cao lãnh phủ trên ánh mắt nàng dần tan biến, để lộ ra một tia dỗi hờn bướng bỉnh xưa nay chưa từng xuất hiện.

Nam Tiêu Tuyết ý thức được, nếu như nàng không chủ động tìm An Thường nói về việc này, thì người kia sẽ vĩnh viễn không mở miệng hỏi.

Sau một cảnh quay, Nam Tiêu Tuyết gọi Nghê Mạn kêu An Thường đến bên cạnh mình. An Thường đứng, nàng ngồi, bởi vì vừa rồi vận động khiêu vũ thấm mồ hôi, cho nên bây giờ đang khoác một tấm chăn mỏng, tay ôm lấy ly trà ấm đang bốc khói nghi ngút, bay ra hơi ấm mờ mịt.

Thân thể là món vũ khí quan trọng nhất của một diễn viên múa chuyên nghiệp, cho nên lúc nào cũng cần đặc biệt chú ý chăm sóc.

An Thường nhìn chằm chằm vào chóp làn khói đang uốn éo uyển chuyển bồng bềnh bay lên trên, một đường vuốt qua chiếc cằm thon nhỏ của Nam Tiêu Tuyết, ánh mắt lại rơi xuống đuổi theo gốc rễ của làn khói, dừng lại ở mặt nước bên trong ly.

Nhưng nhất quyết vẫn không nhìn vào gương mặt của nàng.

Bởi vì trước đó thường xuyên ở gần nhau bàn bạc việc quay phim, cho nên bây giờ hai nàng có đứng cạnh nhau như thế này, thì cũng không khiến người khác cảm thấy quá mức bất ngờ. Rất nhiều người lướt qua khu vực này, liếc mắt nhìn một cái rồi lại nhanh chóng tự nhiên lia mắt đi.

Âm thanh của bánh xe giá áo lăn trên nền đất. Âm thanh của nhân viên kéo dây cáp điều chỉnh ánh đèn. Âm thanh của máy quay phim di chuyển trên thanh trượt. Phim trường bây giờ như một bản nhạc cello cuồng loạn, giữa hai người là một sợi dây đàn càng kéo càng căng nhưng vẫn chưa được ai động đến, treo lơ lửng ở nơi đó quấy nhiễu thần kinh con người.

Mãi cho đến khi Nam Tiêu Tuyết chủ động mở miệng: "Chuyện này..."

Thật nực cười, nơi này quá đỗi ồn ào, khiến cho cô không thể nghe rõ lời nói của Nam Tiêu Tuyết, cho nên phải rướn người đứng sát vào một bước: "Chị nói gì?"

Nam Tiêu Tuyết dừng một chút. Nàng nghĩ hay thôi để đêm nay xong xuôi mọi việc rồi lại nói với An Thường. Trong căn phòng ngủ yên tĩnh của người kia, hoặc là gian phòng trong nhà nghỉ của nàng.

Nhưng mà, nàng cảm thấy không gian như vậy khiến cho nàng khó có thể mở miệng, trong phim trường náo nhiệt ồn ào ngược lại có thể giúp cho nàng một ít động lực.

Thế giới rối loạn xô bồ như vậy, những chuyện tâm tư tình cảm, có phải là sẽ không quá mức nghiêm trọng hay không?

Nàng chỉ vào chiếc ghế nhỏ bình thường Nghê Mạn hay ngồi để ôn lại kịch bản với nàng, An Thường nhìn theo, rồi ngồi xuống. Hai người vì vậy ngồi gần hơn một chút, nàng cũng không cần quá mức cố sức khi nói chuyện.

Vì để che giấu dấu hôn sau tai của mình, An Thường đặc biệt xõa tóc, lúc này cúi đầu, tóc chảy xuống lộ ra một mảng da thịt trắng trẻo sau cổ. Toàn thân An Thường đều lộ ra khí chất sạch sẽ đến như vậy.

Nam Tiêu Tuyết bình tâm lại: "Chuyện này nếu chị không nói, thì em cũng sẽ sớm biết mà thôi, nhưng chị nghĩ vẫn để chị tự mình nói với em dù sao cũng tốt hơn."

An Thường mài mài mũi giày trắng bệch xuống nền đất.

Cô thông minh đến vậy a, đã sớm biết rõ rồi.

Nam Tiêu Tuyết vẫn nói tiếp: "Bộ phim tiếp theo của Kha Hành, vì xảy ra một chút vấn đề, cho nên cần phải khai máy sớm hơn một chút."

"Theo lịch trình ban đầu thì vốn dĩ 'Thanh Từ' còn tầm sáu ngày nữa sẽ hoàn thành, nhưng Kha Hành phải vào đoàn phim kia trong vòng ba ngày, cho nên đã thương lượng với đạo diễn Điền. Cùng còn may, những cảnh quay giữa chị và cô ấy, nếu cố gắng khẩn trương một chút, trong vòng ba ngày cũng không phải quá khó khăn gì."

"Trùng hợp là ba ngày sau Thương Kỳ cũng có một buổi ký kết hợp đồng vô cùng quan trọng ở Bội Thành, cho nên..."

An Thường ngẩng mặt cười khẽ: "Cho nên, chị và Kha lão sư sẽ đóng máy sớm hơn đoàn phim, rồi sau đó sẽ cùng lúc rời đi."

Nam Tiêu Tuyết không có bất kỳ biểu lộ gì: "Em cười cái gì?"

Ánh mắt An Thường ngưng đọng lại, nét cười vẫn còn vương lại bên môi.

"Hỏi em đang cười cái gì? Rất vui vẻ sao?"

An Thường thở dài một hơi: "Vậy chị muốn em làm thế nào? Mở miệng giữ chị lại hay sao?"

"Mở miệng níu giữ một đại minh tinh, ở lại trấn nhỏ lạc hậu khỉ ho cò gáy này cả đời à?"

Nam Tiêu Tuyết hỏi lại: "Vậy em muốn chị làm thế nào?"

Lúc này có một người vội vàng chạy sượt qua chỗ các nàng. Vì phải hạ giọng xuống nên Nam Tiêu Tuyết dán sát lại gần hơn. Khi nói chuyện hạ cằm xuống, khiến cho giọng nói vốn dĩ thanh lãnh hóa thành một đầm nước lạnh sâu, những tâm tình đều không lộ ra trên mặt nước, gợn sóng vô cùng nhỏ đến mức chỉ có con người đang đắm chìm vào đó mới cảm nhận được: "Nếu như chị mở lời muốn em đi cùng chị, em có thể nào đồng ý hay không?"

An Thường trầm mặc.

Đạo diễn Mâu tiến đến chỗ hai người: "Nam lão sư, có tiện thương lượng vài cảnh quay cuối không?"

Nam Tiêu Tuyết điều chỉnh hô hấp: "Được."

An Thường nghĩ thầm, đây mới chính là Nam Tiêu Tuyết. Vô luận tâm tình có đang như thế nào, thì trong lòng nàng kịch múa vẫn luôn ở vị trí cao quý nhất.

An Thường cũng không biết nên bất mãn Nam Tiêu Tuyết đó, hay là nên sùng kính nàng.

Bản thân cô chỉ là một người bình thường luôn do dự rối rắm, luôn có thể dễ dàng bị cảm xúc của mình chi phối. Vì vây, cô mới buông bỏ việc phục chế cổ vật.

Nhưng chỉ có người như Nam Tiêu Tuyết, bất luận ở hoàn cảnh thế nào, đều chưa từng ảnh hưởng đến trạng thái của nàng khi đứng trên sân khấu.

An Thường nhìn chằm chằm vào mũi giày của chính mình và người kia, một khi kết thúc cuộc trò chuyện với đạo diễn, là sẽ xoay về hai hướng khác nhau càng đi càng xa. Cô nên đưa Nam Tiêu Tuyết ưu tú như vậy, hoàn chỉnh trả nàng về lại với sân khấu của nàng.

Điền Vân Hân đại khái là sợ càng đến gần ngày đóng máy, mọi người sẽ càng khó tập trung tinh thần, cho nên dời cảnh quay ly biệt cần diễn biến tâm lý nặng nề nhất đến hôm nay.

Cảnh quay kế tiếp, chính là phân đoạn khi tiểu tử nghèo đã bước vào độ tuổi lão niên.

Kha Hành cần một khoảng thời gian khá lâu để thay đổi hóa trang, cuối cùng cũng bước ra từ trong phòng thay đồ di động, tay vuốt vuốt hàng râu mép bạc trắng bên môi: "Lão phu có đẹp trai không?"

"Ha ha ha, quá đẹp trai rồi Hành tỷ, với chất lượng nhan sắc này của chị, dù có già cũng sẽ là một ông lão vô cùng đẹp trai."

Kha Hành cười cười hỏi liên tục vài người, ánh mắt rơi đến chỗ An Thường thì dừng lại.

An Thường chủ động cong môi: "Phong nhã."

"Đừng cười." Kha Hành lướt qua người cô, giọng nói vô cùng thấp: "Trước kia tôi cũng cố cười, vô dụng thôi."

Kha Hành đi đến rìa màn ảnh, Nam Tiêu Tuyết đã đứng chờ sẵn ở nơi đó, chờ đến lúc bắt đầu.

"Tuyết tỷ, quay xong bộ kịch này, em thực sự rất phục chị."

Nam Tiêu Tuyết không buồn nháy mắt: "Chuyện hiển nhiên thôi."

Kha Hành cong môi: "Chị thật sự là..."

Ngạo mạn đến đáng ghét, nhưng cái ngạo của nàng khiến cho người khác khâm phục.

"Kỳ thật em vốn không nghĩ chị có thể nhập diễn sâu đến vậy."

Nam Tiêu Tuyết khựng lại, ánh mắt nhạt nhẽo: "Ừm, vì hiệu quả bộ kịch thôi."

"Vì hiệu quả bộ kịch sao?" Kha Hành cười một tiếng: "Được rồi, vì bộ kịch. Kế tiếp, để xem chị làm sao xuất diễn được đây."

"Em cảm thấy tôi sẽ không thể xuất diễn được sao?"

"Đừng hỏi em nha." Dù cho Kha Hành đang hóa trang thành một ông lão da dẻ lỏng lẻo nhăn nheo, nhưng khi cười rộ lên vẫn vô cùng nịnh mắt: "Tự hỏi chính chị đi."

Điền Vân Hân ngồi sau màn hình quan sát hô lớn: "Chuẩn bị, bắt đầu!"

[Đây là đoạn kịch khi tiểu tử nghèo đã già.

Cô được tinh phách cứu, cho nên có thể sống sót qua thời chiến loạn. Tinh phách đỡ cho cô một phát súng, bề ngoài trông như kỳ tích, bản thân bình sứ lại không có hề hấn gì. Kẻ phản diện nhìn thấy sợ đến mức trợn mắt há mồm, chỉ biết gào 'có quỷ', căn bản lại không dám vươn tay cướp đoạt nữa.

Chỉ có tiểu tử nghèo hiểu rõ, tinh phách nương tựa bên trong chiếc bình sứ đó, đã hồn phi phách tán rồi. Từ nay về sau, bình sứ chỉ là một món đồ cổ không có sự sống, rất vô hồn.

Sau khi chiến tranh kết thúc, tiểu tử nghèo quyên góp bình sứ cổ cho nhà bảo tàng. Dựa vào vận khí bắt đầu tốt hơn, cộng thêm việc cô cũng là một người thông minh cần cù, dần dần phấn đấu trở thành một thương nhân thành công, cả đời chưa từng lập gia đình. Mỗi cuối tuần cô đều dành thời gian đến nhà bảo tàng này lưu luyến một hồi.

Hiện tại, thân thể đã mắc phải căn bệnh nan y, eo lưng còng xuống, cô lại không muốn tiếp nhận điều trị quá mức hạ thấp tôn nghiêm của bản thân, thầm nghĩ bình tĩnh đi hết quãng đời ngắn ngủi còn lại.

Ở thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, tiểu tử nghèo vẫn như cũ đi đến nhà bảo tàng. Nhưng chuyện cũng không giống những lần trước, khi đi đến chiếc tủ kính cất chứa bình sứ, một đôi mắt mờ vẩn đục trong nháy mắt như được thắp lên một luồng ánh sáng hân hoan.

Tinh phách vẫn mang bộ dạng như trong trí nhớ của cô, trong không gian của viện bảo tàng, từng vòng từng điệu múa liên tục xoay quanh cô. Tuy nhiên, đây bất quá chỉ là ảo giác của chính cô, khi một đám trẻ con lao vụt tới, hình ảnh mỹ lệ của tinh phách như những bọt bong bóng xà phòng, "bụp" một tiếng chợt tan biến hóa thành hư vô, chẳng còn lại gì cả.

Một đứa bé gái hỏi tiểu tử nghèo: "Gia gia, tại sao ông cứ nhìn chằm chằm vào chiếc bình này vậy?"

Hỏi xong cũng xoay qua nhìn một hồi: "Trông không có gì quá đặc biệt mà nhỉ?"

Tiểu tử nghòe nói: "Con nhìn kỹ một chút nữa, con không thấy nó rất giống một vị mỹ nhân mặc sườn xám màu xanh ngọc hay sao?"

Đứa bé lại liếc nhìn: "Nhìn không ra ạ, con không cảm thấy vậy."

Rồi lại nhanh chóng vụt đi như gió.

Chỉ còn một mình tiểu tử nghèo đứng trước tủ kính, trên môi nở nụ cười, gậy chống trong tay chợt buông lỏng, sau đó thân thể chậm rãi ngã xuống đất.

----

Mình đã trở lại rồi, chúc mọi người tuần mới vui vẻ. Cảm ơn nhiều vì đã luôn ủng hộ mình :">

(1) Một câu trong bài thơ Xuân Vọng của Đỗ Phủ.

國破山河在,

城春草木深。

感時花濺淚,

恨別鳥驚心。

烽火連三月,

家書抵萬金。

白頭搔更短,

渾欲不勝簪。

Xuân vọng

Quốc phá sơn hà tại,

Thành xuân thảo mộc thâm.

Cảm thì hoa tiễn lệ,

Hận biệt điểu kinh tâm.

Phong hoả liên tam nguyệt,

Gia thư để vạn kim.

Bạch đầu tao cánh đoản,

Hồn dục bất thăng trâm.

Dịch nghĩa

Núi sông còn đó mà nước mất rồi,

Thành ngày xuân hoang tàn, cỏ cây rậm rạp.

Cảm thương thời thế mà hoa ướt lệ,

như con chim bị tên, kinh sợ sự chia lìa.

Khói lửa báo giặc giã cháy suốt ba tháng liền.

Thư nhà lúc này đáng vạn đồng.

Gãi mái đầu bạc thấy càng thêm thưa, ngắn,

Muốn cài trâm mà chẳng được.

(nguồn: thivien.net)

Ý chỉ một việc khiến con người bận tâm lao lực, không thể thoải mái vui vẻ, ngày đêm suy tư bận lòng đến mức bạc đầu rụng tóc, thậm chí cũng không thể cài được trâm. Đó là hiểu biết nông cạn của mình, nếu ai có kiến thức gì sâu hơn thì mình mong nhận được góp ý.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.