An Thường bước đi trên những phiến đá trải đường vốn đã vô cùng quen thuộc.
Đi dưới những mái ngói xám màu thời gian mỗi ngày đều làm bạn với cơn mưa dầm.
Khi cô đi dọc bờ sông, những con thuyền ô bồng vẫn như thường lệ lững lờ trôi trên mặt nước êm đềm, khung cảnh giống những ngày khác như đúc.
Thậm chí khi đi ngang qua phường nhuộm, cô lại gặp được Tô a bà bưng tô sành ngồi cạnh cửa trước ăn cơm, ban chiều vừa mới tạm biệt, Tô a bà vẫn mời cô: "An Thường, vào ăn tối rồi hẵng đi phim trường."
An Thường vẫn như những ngày trước, lặp lại câu trả lời: "Dạ thôi, bà ăn đi ạ."
Từ đằng xa cô đã trông thấy phim trường, dàn máy quay đã chuẩn bị sẵn sàng, đèn công suất cao được bật lên sáng choang, cảnh tượng hiện đại hóa vô cùng không thích hợp với cảnh vật nơi đây, giống như ai đó đã cố ý dán một mảnh ghép khác lạ nơi góc nhỏ của một bức tranh thủy mặc ố vàng. Thậm chí còn có thể nhìn thấy những dấu răng cưa nham nhở ở phần rìa của mảnh ghép đặc biệt đó, tương phản đến chói mắt.
Mọi thứ, như một giấc mộng.
Mỗi ngày đều như đang nằm mơ.
An Thường cuộn cuộn ngón tay, nhớ tới ban sáng khi hai người tách ra, nhớ đến cái híp mắt rất khẽ của Nam Tiêu Tuyết, quyết định đi tiếp.
Vận khí của cô không tệ, liếc mắt một cái đã thấy Nghê Mạn ở trong đám người, phần nào đó làm cho cô bất giác thả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-nghien/3514441/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.