Ban nãy, An Thường nhìn theo bóng lưng cô tịch của Nam Tiêu Tuyết, cõi lòng kích phát ra một hồi anh dũng. Đến bây giờ, khi cô đã ngồi cùng một xe với Nam Tiêu Tuyết, tư duy mới có một chút cảm giác chân thật.
Trong không gian đóng kín, mùi hương trên cơ thể Nam Tiêu Tuyết tỏa ra khắp nơi. Tư thái lái xe của nàng nom rất lười biếng nhàn hạ, ngón tay thon dài trắng muốt hờ hững giữ lấy vô lăng.
Ban nãy nàng một mực mang khẩu trang, lúc này đã gỡ xuống, gương mặt thanh dật lộ ra đầy thu hút. Bóng đêm u ám, hấp dẫn tất cả ánh sáng hướng về tạo vật bắt mắt nhất, đó là gương mặt tuyệt mỹ của nàng, từ chi tiết trên ngũ quan kia sáng chói sắc nét.
An Thường ngồi bên vị trí hành khách, đuôi mắt khẽ liếc qua gương mặt người bên cạnh, sống mũi được ca tụng là tiêu chuẩn của phẫu thuật thẩm mỹ quả nhiên không phụ lòng người, cực kỳ ưu việt. Lại nhớ tới những dòng tin nhắn trên siêu thoại Weibo lúc sáng, quả nhiên, trong mắt người hâm mộ, sự tồn tại của Nam Tiêu Tuyết chính là ngang bằng với thần tiên.
Khẽ nuốt khan một ngụm, ánh mắt chuyển qua cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Nam Tiêu Tuyết liếc cô một cái: "Làm sao vậy, em hối hận?"
An Thường khựng lại, quay đầu sang, trong miệng khẽ than: "Hây."
Ánh mắt Nam Tiêu Tuyết nhìn xuống, nhìn thấy bàn tay An Thường đang đặt ở hộc đựng đồ chính giữa hai người, lòng bàn tay mở ra. Nàng cười khẽ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-nghien/3509320/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.