Cả ngày hôm nay An Thường không gặp Nam Tiêu Tuyết lần nào. Cho đến tận khi mặt trời lặn, cô đi đến phim trường, từ xa liếc nhìn qua mới thấy Nam Tiêu Tuyết đang ngồi bên kia bổ trang.
Như thường lệ, An Thường kéo chiếc ghế đẩu nhỏ ngồi trong góc, mở kịch bản ra đặt trên đùi. Trong phim trường người đến người đi vô cùng náo nhiệt, thường thì cô cảm thấy rất ồn ào, nhưng hôm nay bầu không khí như thế này lại là điều cô cần. Bọn họ di chuyển như những con sóng ngược xuôi liên tục va vào nhau, cho dù cô có bắn ánh mắt nóng rực như thiêu đốt xuyên qua bọn họ, thì nào có ai có thể nhận ra điểm kết thúc chính xác của nó là ở đâu chứ.
Cô vờ như đang tập trung đọc kịch bản, nhưng khóe mắt khẽ nhướn lên liếc về phía khác.
Trợ lý của đoàn phim và thư ký vụt một cái chạy ngang qua, ở khoảng cách giữa thân ảnh của hai người, cô miết đến mặt bên bả vai của Nam Tiêu Tuyết.
Nhân viên phụ trách phục trang đẩy một giá đỡ đầy ắp đi ngang qua, bánh xe trượt nhanh, phất một góc váy sườn xám của Nam Tiêu Tuyết khẽ dao động.
An Thường giỏi nhất là tự chơi đùa với chính mình, cô chậm rãi thu thập từng mảnh ghép nhỏ xinh đẹp đó, chắp nối chúng lại với nhau, dần dần ở trong đầu cô tạo thành bộ dáng hoàn chỉnh của Nam Tiêu Tuyết.
"Nam lão sư, Kha lão sư, chuẩn bị quay thôi."
An Thường nghe được hai đại từ xưng hô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-nghien/3509315/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.