An Thường không nghĩ tới mình còn có thể đối với ai sinh ra cảm giác đặc biệt. Cái này dĩ nhiên không có vấn đề gì, trừ việc người này là Nam Tiêu Tuyết.
Một năm trước cô quay về quê cũ ở Ninh Hương, là một vùng sông nước ở phía nam sông Dương Tử. Nếu nói bảy năm cuộc sống ở phương Bắc để lại cho cô ấn tượng gì, đó chính là ban đầu gặp phải một lần chảy máu mũi vì không thể thích ứng với thời tiết khô hanh. Sau đó cô lại trở nên quen dần với khí hậu nơi này.
Vừa về đến cố hương, gặp phải mùa mưa dầm, cơ thể cô lại nổi lên dị ứng. Bệnh mẩn ngứa thi nhau nổi lên ở vùng eo suốt một tuần lễ, mẩn đỏ nổi cực kỳ rậm rạp, sờ lên cảm giác hơi gập ghềnh. Mỗi lần tắm rửa xong, cô đưa tay gạt đi hơi nước che kín tấm gương, nhìn một chút, cả người đỏ đến mức dị thường, như là hoa đào nở rộ những ngày tết. Có điều lại trái mùa.
Mẩn ngứa đỏ đến nỗi ai nhìn thấy đều cảm thấy quá mức dị thường. Trên thực tế, năm thứ nhất cô trở về Ninh Hương đều trôi qua rất suôn sẻ, chăm sóc bà ngoại, cuộn mình trong căn phòng cũ, ngồi dưới hiên nhà nhìn về phía sân vườn, ngắm giọt mưa ngượng ngùng từ tán cây rơi xuống.
Mãi cho đến năm nay bước vào mùa mưa dầm, cô tưởng rằng cơ thể mình dần trở nên thích ứng với khí hậu nơi này. Ai ngờ, bệnh mẩn ngứa lại kéo tới. Cái này "mẩn ngứa" cũng không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-nghien/2903010/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.