Tôi đưa tay chạm nhẹ vào người đang nằm phía trước " Cô ơi" giọng nói non nớt của tôi có vẻ hơi run sợ. Nằm đó là một người dính đầy máu không nhìn rõ khuôn mặt. Ban đầu nhìn thấy trông hơi sợ nên tôi định bỏ đi nhưng cuối cùng vẫn là ở lại. Đó là ký ức về lần đầu gặp mẹ của tôi, bà Triệu Hà Xuân. Sau khi đút cho bà chút nước tôi gọi mấy đứa bạn đầu đường xó chợ của tôi tới. Chúng tôi bàn một lúc thì quyết định mỗi đứa chi một ít tiền để đưa bà tới bệnh viện gần đó.Bốn đứa bọn tôi nên chia nhau ra chăm bà để những đứa còn lại đi kiếm ăn. Hai ngày sau bà cũng tỉnh, bốn đứa chúng tôi đứng ở cuối giường chờ cô y tá kiểm tra lại cho bà.
" Bệnh nhân đã không còn nguy hiểm nữa nên mấy em yên tâm nhé" chị y tá dịu dàng nói với bọn tôi.
Chúng tôi hơi ngơ ngác một chút rồi ngật đầu đáp lại. Ngơ ngác là bởi vì thấy lạ khi có người nói chuyện dịu dàng với bọn tôi. Chúng tôi đều là những đứa vô gia cư, ngày không đi ăn xin thì cũng làm việc này việc kia rất nặng nhọc, tối thì ngủ ngoài ngầm cầu. Thường thì những người khác nhìn thấy chúng tôi không đánh đuổi đi thì cũng là tặng cho chúng tôi những ánh mắt không thân thiện cho lắm.
" Là mấy đứa cứu cô à " bốn đứa chúng tôi đang mải nhìn theo cô y tá thì nghe tiếng của Triệu Hà Xuân nên quay lại rồi gật gật đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-muu-tro-thanh-vo-cua-lang-tong/3503316/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.