Chương trước
Chương sau
“Hà Viễn, em sẽ không giống Quý Thường bị bỏ mặc không ai cứu. Anh sẽ cứu em.”

Quán bar Soulmate bị niêm phong đóng kín cửa kể từ khi xảy ra chuyện liên quan đến mạng người, những quán bar và hộp đêm trên con đường gần đó cũng đóng kín cửa không dám hoạt động, nhưng chờ ồn ào lắng xuống sẽ nhanh chóng lấy lại vẻ náo nhiệt ban đầu, dù sao nơi đây cũng là vị trí trung tâm của thủ đô.

Gió lạnh thổi qua làm bay lá cây trên mặt đất, hoang vắng hiu quạnh, hiếm có người đặt chân.

Lúc này một người ấn lại mũ từ phố đối diện đi tới, băng qua đường cái tiến vào một con đường nhỏ vòng qua quán bar Soulmate. Ít người biết lối cửa sau này, mỗi bước chân của hắn đều tránh né camera giám sát, sau khi đến tủ rượu phía sau phòng để đồ hắn thả cái túi đựng bánh mì trong lòng xuống, tháo mũ rồi cởi áo gió bên ngoài, khi hắn ngẩng đầu lên rõ ràng là Hà Viễn.

Phòng để đồ khá trống trải, diện tích khoảng 30 mét vuông, bên trong có một cái giường gấp giản dị và một cái ghế sa lon, còn lại rất nhiều đất trống. Mặt tường cháy đen, hẳn là vết tích đã từng xảy ra hỏa hoạn, trong không khí vẫn thoang thoảng mùi cháy khét tàn dư sau khi bị thiêu cháy.

Ngoài ra mùi vị mục nát và bụi bặm lơ lửng trong không khí nơi này còn bốc mùi thối tanh tưởi.

Hà Viễn như không ngửi thấy, không bị ảnh hưởng ngồi lên ghế sa lon, mở gói bánh mì ra rồi cắn từng miếng một, trong góc phòng có một bóng người đang cuộn mình chật vật giãy giụa vươn tay về phía hắn: “Cho tôi… Cho tôi ăn… Xin, xin anh…”

Bóng dáng kia khá gầy, cả người bẩn thỉu, co ro trong góc, nhìn chằm chằm về phía Hà Viễn chậm rãi bò ra khỏi bóng tối, ngẩng đầu, để lộ ra khuôn mặt thuộc về Vu Tử Minh, nhưng lúc này bộ dạng chật vật, hiển nhiên đã phải chịu không ít khổ sở.

Hà Viễn quét mắt nhìn Vu Tử Minh, không đáp lại lời khẩn cầu của gã.

Tuần trước Vu Tử Minh chủ động tìm hắn rồi bị Hà Viễn lừa gạt ngồi cùng một xe, Hà Viễn dùng dao ăn điểm tâm trộm từ quán cà phê đè lên động mạch cổ của Vu Tử Minh, đầu tiên khẽ nhắc nhở, uy hiếp tài xế tránh thoát khỏi vệ sĩ phía sau rồi khống chế tài xế, trói Vu Tử Minh đưa đến quán bar.

Đến nay đã qua một tuần, Vu Tử Minh đã phải nhịn đói ba ngày.

Hà Viễn cắn bánh mì suy tư, mấy hôm nay ra ngoài hắn tận lực hỏi thăm tin tức đám người nhà họ Phương, còn tưởng rằng Phương Tắc sẽ báo cảnh sát nhưng tìm kiếm trên trang web của cảnh sát không thấy thông báo tìm người mất tích, cũng không thấy lệnh truy nã.

Nhà họ Phương không báo cảnh sát nhưng nhiều người vẫn đang tìm kiếm hắn.

Đã xác định được đám người đó có hai phe là nhà họ Phương và Vương Nguyên Diệu, hẳn là Vương Nguyên Diệu đã biết hắn bắt cóc Vu Tử Minh rồi biến mất, có lẽ Quý Bạch Thư cũng biết, hắn không đi đón Quý Tiểu Cát còn mất tích, hơn nữa nhà họ Phương cũng gióng trống khua chiêng điều tra, Vương Nguyên Diệu nhất định cũng không gạt được Quý Bạch Thư, nhưng Hà Viễn hi vọng anh có thể tìm được lý do để che giấu quá khứ.

Còn một nhóm người khác không xác định được, không phải nhà họ Phó.

Phó Thặng còn đang ở ngoài chấp hành công vụ, bị Phó Lão Gia Tử cố ý chuyển đi, còn chuyện hắn và Vu Tử Minh sau lần gặp gỡ cuối cùng cũng song song mất tích hẳn là đã truyền tới tai nhà họ Phó nhưng họ vẫn không có động tĩnh.

“Hà Viễn… Tôi, tôi biết sai rồi, đừng giết tôi, đừng bắt tôi chết đói, xin anh đấy.” Vu Tử Minh nỗ lực nhào tới, nhưng mắt cá chân của gã bị xích lại, nằm trên mặt đất duỗi dài tay cũng không thể chạm tới gói bánh bị ném dưới đất.

Gã từng khuyên bảo, cũng từng đe dọa, cũng từng chửi ầm lên, uy hiếp sỉ nhục Quý Thường và Quý Tiểu Cát đi chết đi, thuật lại những hậu quả Hà Viễn phải chịu nếu phạm tội, nhưng sau khi nhận ra Hà Viễn thờ ơ không động lòng lại sắp bị chết đói, gã liền bắt đầu từ bỏ tôn nghiêm cầu xin Hà Viễn, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, đau khổ khóc lóc, ăn năn xưng tội… Những gì có thể làm gã đều đã làm nhưng không hề thật tâm nhận tội.

“Không phải lỗi của tôi…” Vu Tử Minh nằm rạp trên mặt đất khóc rống, “Kẻ vứt bỏ Quý Thường là Phương Tắc, chèn ép Quý Thường muốn đuổi anh ta khỏi thủ đô là nhà họ Phương, phóng hỏa thiêu chết anh ta là Phương Cao Mân và Hạ Tinh Văn, là Phó Gia Tịnh thấy chết không cứu, những chuyện đó… những chuyện đó đều không liên quan đến tôi, tôi chỉ là có chút giận dỗi, mới bày mấy trò nho nhỏ bắt nạt anh ta mà thôi, tôi thật sự không biết sẽ phát sinh hỏa hoạn, tôi —— dù có làm sai, nhưng đâu phải tự tay tôi giết chết Quý Thường, được rồi, dù có là do tôi cố ý sắp xếp nhưng tôi làm gì có khả năng mà cân nhắc tất cả mọi chuyện? Làm sao mà tôi biết được Phương Cao Mân sẽ đốt lửa? Tôi làm sao biết được lúc lửa cháy Quý Thường lại không chạy?”

Gã lẩm bẩm gào khóc: “Không phải tôi trực tiếp phóng hỏa, nhiều lắm là xem như bất ngờ, là một sai lầm, không phải tôi hại chết Quý Thường, anh không thể tìm tôi báo thù, Hà Viễn, anh tìm nhầm người rồi, anh nên đi tìm Phương Cao Mân, tìm cha mẹ Phương Tắc, là lỗi của họ!”

Trong những ngày giam giữ Vu Tử Minh thế nào Hà Viễn đều đã thấy, gã luôn lảng tránh cái chết của Quý Thường, chỉ chịu thừa nhận chuyện mình thiết kế hại cửa hàng của Quý Thường phải đóng cửa, di dời thiết bị chữa cháy, nhưng sống chết chỉ nói đó là vì giận dỗi, muốn bắt nạt Quý Thường chứ không hề muốn hại chết anh, gã thật sự không biết sẽ xảy ra hỏa hoạn.

Hà Viễn đoán Vu Tử Minh hiểu rõ nếu gã sống chết không nhận chuyện gã hại chết Quý Thường sẽ làm Hà Viễn tức giận, nhưng ít ra vẫn có một chút hi vọng sống, nếu như gã thừa nhận thì tuyệt đối sẽ bị giết chết, nên dù có hèn mọn thấp kém thế nào gã cũng làm được, một mực kéo dài thời gian được sống tiếp, chờ đợi Phương Tắc hoặc những người khác đến cứu viện.

“Tôi nhờ người điều tra ra một vài chuyện thú vị.” Hà Viễn nói: “Nhà cậu thuộc tầng lớp trung lưu, nhưng cậu lại theo họ mẹ, là họ Vu. Theo lý mà nói, dù cho tin tức tố của cậu có độ phù hợp cao với Phương Tắc thì cũng không có cách nào để nhà họ Phương biết được, trừ phi có người tận lực dẫn dắt.”

Vai Vu Tử Minh cứng đờ, lập tức gào khóc, giả vờ không nghe thấy.

“Phương Tắc vừa từ phía nam về đã lập tức tìm được một chỗ dựa, vừa lúc lại là một trong số những người được lựa chọn cho nhiệm kỳ mới. Nhà họ Phương còn hợp tác với quân đội, trùng hợp sao lại là người bất đồng ý kiến với Phó Thặng, đang tranh đoạt vị trí trung tướng, sao lại có khả năng trùng hợp nhiều như vậy? Lúc này cậu xuất hiện, cậu nói có thể dàn xếp để tôi có thể tiếp tục ở bên Phó Thặng mà ngay cả Hòa Bắc Gia cũng không dám phản đối.”

“Đúng… Thế nhưng, là vì tôi có nhược điểm của Hòa Bắc Gia, những minh tinh ca sĩ này đều dựa cả vào quy tắc ngầm để thượng vị, tôi nắm được vài nhược điểm khiến cậu ta phải nhượng bộ mà thôi.”

“Nhưng Phó Thặng nói cho tôi biết sự xuất hiện của Hòa Bắc Gia không phải là ngẫu nhiên.”

Nụ cười làm lành trên mặt Vu Tử Minh cứng lại, gã nghi ngờ nhìn chằm chằm Hà Viễn, đầu óc có chút hỗn loạn, tại sao Phó Thặng lại nói những lời này với Hà Viễn? Tại sao một Alpha lại có thể nói những chuyện như vậy với một Beta? Hòa Bắc Gia là Omega đó, là Omega có độ phù hợp 100% với Phó Thặng!

“Người có thể thản nhiên lợi dụng, ra lệnh cho Hòa Bắc Gia chỉ có thể là chủ nhân thật sự sau lưng gã, cũng là đối thủ của Phó Thặng. Vì vậy tôi cũng thuận theo đường dây này để điều tra, đào ra một vài chuyện hay ho, như chuyện năm xưa mẹ cậu là tình nhân của một quan lớn nào đó, ông già trên danh nghĩa của cậu hiện tại cũng là lái xe của vị quan lớn năm xưa, mà vị này lại quyền cao chức trọng, là ứng cử viên đứng đầu trong cuộc tranh cử, cũng thuộc nhà họ Cố nổi tiếng thâm tình, người đàn ông tốt không chút tì vết.”

Vu Tử Minh trợn mắt nhìn Hà Viễn, như đang nhìn một con quái vật không biết tên.

Hà Viễn bật cười, “Thì ra đàn ông nhà họ Cố nổi tiếng chung tình lại đi nuôi tình nhân ở ngoài, còn để cấp dưới nuôi đứa con của tình nhân, có phải bây giờ thỉnh thoảng họ vẫn hẹn ngủ với nhau không?”

Thân thể Vu Tử Minh run rẩy: “Nói bậy, anh nói bậy…”

“Tình nhân thì cho cấp dưới lấy, con riêng cũng để cấp dưới nuôi, hai mươi mấy năm sau gả con riêng vào nhà họ Phương trong quân khu đại viện, mặc kệ người ta đã lấy vợ sinh con vẫn ép người ta phải động dục, phụ trách, thành công thu nạp được một tay sai trung thành.” Hà Viễn chống hai má, nở nụ cười, trong mắt lại chỉ có lạnh lẽo: “Những việc này sửa sang một chút rồi tung ra ngoài lão còn có thể tranh cử nhiệm kỳ mới sao?”

Ngay cả đôi môi của Vu Tử Minh cũng bắt đầu run cầm cập, trừng Hà Viễn, trong mắt hiện lên một tia sát ý.

Nụ cười của Hà Viễn càng thêm sâu sắc, lấy ra một ống tiêm từ cái túi bên chân rồi tiêm cho Vu Tử Minh: “Tự tiêm đi. Một tiêm đổi một cái bánh mì.”

Vu Tử Minh run tay cầm ống tiêm lên, kéo ống tay áo ra để lộ cánh tay chằng chịt vết kim tiêm, trước khi tiêm lại hỏi: “Đây rốt cuộc là cái gì?”

Hà Viễn: “Mỗi lần đều phải hỏi, có tác dụng gì không?”

Vu Tử Minh gật đầu: “Chết cũng muốn biết vì sao lại chết.”

Hà Viễn nhìn gã: “Thứ này không khiến cậu chết được đâu. Mười giây, mười, chín…”

Tại Hà Viễn đếm tới năm Vu Tử Minh cắn răng tiêm vào, được một cái bánh mì, suất ăn trong ba ngày.

Hà Viễn ấn khớp ngón tay, nới lỏng xương nhìn Vu Tử Minh sau khi ăn như hùm như sói muốn uống nước, nhưng Hà Viễn không cho, Vu Tử Minh bắt đầu phát rồ, đập đầu, cào cấu tóc tai và trên cổ, cuống họng khát nước như muốn bốc khói, gã phát ra tiếng rên rỉ thảm thiết đau khổ.

Khi Vu Tử Minh ngất đi Hà Viễn dùng súng phun nước cao áp tra tấn gã, khiến gã lúc nào cũng phải duy trì tỉnh táo, lạnh cóng đến run lẩy bẩy, sau khi phải chịu đói khát liên tục lặp, thời gian càng ngày càng rút ngắn, mãi đến tận khi tinh thần gã gần như sụp đổ.

Lại một lần nữa Hà Viễn tiến vào phòng chứa đồ, Vu Tử Minh đã được dọn dẹp rất sạch sẽ, ngoại trừ sắc mặt quá mức tái nhợt khó coi thì tinh thần bên ngoài đã tê liệt, những chỗ khác nhìn qua lại không hề giống một người bị bắt cóc phải chịu tra tấn, lúc này gã lúng túng không nói chuyện, ôm đầu thu lu trong góc ngay cả bánh cũng không biết đường nhặt lên ăn.

Hà Viễn ngồi xổm trên mặt đất quan sát nửa ngày mới nợ nụ cười, một con dao inox từ trong túi hắn rơi xuống đất, ngay đúng lúc này Vu Tử Minh phát ra gào thét che lại tiếng động khi con dao rơi xuống đất.

Sau khi gào lên một tiếng, Vu Tử Minh nhào tới, Hà Viễn giật mình vội vã né tránh, còn Vu Tử Minh sau khi phát điên xong liền nằm sấp trên mặt đất không động đậy.

Hà Viễn đánh giá gã, lại tiêm cho gã một liều thuốc khống chế tinh thần, quan sát một hồi lâu, xác định Vu Tử Minh không có phản kháng mới đứng dậy rời đi. Sau khi hắn rời đi, Vu Tử Minh ngẩng đầu, ánh mắt oán độc lườm Hà Viễn rời đi sau cánh cửa, rồi để lộ con dao giấu dưới lồng ngực, gã quay người chậm rãi cắt dây trói trên mắt cá chân.

May sao con tiện nhân kia không lắp camera theo dõi trong phòng chứa đồ.

Vu Tử Minh tự cho là bình tĩnh nghĩ, chờ sau khi ra ngoài, đầu tiên gã phải vẽ hoa trên mặt Hà Viễn rồi tặng thêm mấy dao vào bụng hắn, sau đó xây dựng một phòng giam tương tự, gấp trăm lần ngàn lần trả lại.

Gã muốn đâm chết Hà Viễn! Thiêu chết Hà Viễn!

Đều do mình ban đầu quá thiện lương, sao lại không ngộ ra đạo lý nhổ cỏ tận gốc? Còn tưởng rằng loại người như Hà Viễn cả đời chỉ có thể sống trong cống ngầm, ai ngờ hắn lại có thể leo lên nhà họ Phó!

Đều là tiện nhân!

Hà Viễn, Quý Thường, đều là tiện nhân, là lũ Beta đê tiện, vốn là lũ tiện chủng phải tôn sùng Omega và Alpha! Chờ tao ra ngoài, chờ tao đi ngoài… Giết chúng mày, nhất định phải giết hết chúng mày!

**

Hà Viễn ở tầng một quán bar dội xăng lên mọi chỗ, bảo đảm chỉ cần một mồi lửa ngay cả bình chữa cháy cũng không dập được, bố trí gần xong hắn mới lấy thiết bị liên lạc mở ra một phần mềm theo dõi quan sát điểm đỏ bên trên, khoảng cách đến Soulmate càng ngày càng gần.

Hắn châm một điếu thuốc, kiên trì chờ đợi những kẻ sớm đã nên tới kia.

Sau một khắc, có thông báo cuộc gọi đến, là Phó Thặng.

Vẻ mặt Hà Viễn khẽ thay đổi, sau khi tự bắt cóc Vu Tử Minh hắn đã thay đổi thẻ truyền tin, ngay cả Quý Bạch Thư và Vương Nguyên Diệu cũng không liên lạc được với hắn, Phó Thặng đã rời khỏi thủ đô sao lại biết được?

Hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn nhận điện thoại nhưng không lên tiếng, đầu bên kia truyền là Phó Thặng bình tĩnh dò hỏi: “Em ở đâu?”

Hà Viễn yên tĩnh lắng nghe động tĩnh bên kia, Phó Thặng đang trên đường, tốc độ rất nhanh, nói năng có khí phách, giọng nói nghe vào rất bình tĩnh nhưng Hà Viễn quen thuộc với Phó Thặng nhận ra y đang vội vã. Phó Thặng đang sốt ruột, câu nói cuối cùng để lộ sự căng thẳng.

“Hà Viễn, em có nghe được anh nói không? Em không muốn nói chuyện cũng được, hãy nghe anh nói, Hà Viễn, cho anh một cơ hội, nể mặt tình cảm của chúng ta, hãy nghe anh nói hết.” Phó Thặng nói chuyện có chút bừa bãi, Hà Viễn nhận ra tâm trạng mình dao động, vì vậy hắn rời xa thiết bị liên lạc.

Hà Viễn mơ hồ nghe thấy tiếng mình hít sâu để bình tĩnh lại.

Một lát sau, Phó Thặng bình tĩnh lại nói: “Anh luôn suy nghĩ lại, tại sao em không tin tưởng anh, tại sao em lại sợ anh, tại sao em lại cảm thấy anh sẽ lựa chọn Hòa Bắc Gia… Anh vẫn nghĩ không ra bởi vì anh không hiểu, anh tự nhận mình luôn là người lý trí, hết lòng tuân thủ cam kết, tự nhận có năng lực xử lý tất cả, bao gồm tình cảm, hôn nhân.”

“Anh oán hận em đẩy anh ra, giận em không hiểu anh, không tin anh, còn anh dường như không bao giờ thật sự suy nghĩ về những điều đó. Mỗi lần suy nghĩ đều sẽ chỉ tìm lý do từ em, xưa nay anh chưa bao giờ nghĩ vấn đề từ phía mình.”

Phó Thặng từ từ nói, cũng càng ngày càng trôi chảy, rất nhiều lời vốn cho rằng không dễ nói ra nhưng sau khi nói ra được mới thấy cũng không khó đến vậy, bị vướng bởi lòng tự trọng và bản tính tự phụ, cũng không chịu thừa nhận đó là sai lầm của mình, đến khi thật sự mở rộng lòng để phân tích mới nhận ra vì để bảo vệ lòng tự trọng mà đã làm sai nhiều thứ.

Bàn tay nắm thiết bị liên lạc của Hà Viễn ngày càng siết chặt.

“Em không muốn gặp anh, bạn bè của em và gia đình anh ngăn cản anh gặp em, không ai coi trọng cuộc hôn nhân của chúng ta, không ai hi vọng em và anh quay lại, lúc này anh mới nhận ra có nhiều người không coi trọng hôn nhân của mình đến như vậy, thì ra từ đầu đến cuối đều chỉ có anh tự ‘cho là’, nghĩ rằng chỉ cần anh và em hiểu rõ trong lòng là đủ, không cần phải chứng minh cái gì với người khác hết.” Phó Thặng dừng một chút, cười khổ nói: “Anh đã gặp rất nhiều cặp đôi Alpha và Beta đi đến nước cuối cùng chỉ còn căm hận, anh cho rằng chúng ta sẽ không trở thành họ, càng không phải quan tâm đến chuyện làm sao để duy trì hôn nhân như họ.”

Giọng nói của y bỗng nhỏ lại: “Những người ở bên cạnh anh, nếu kết hôn chỉ có Alpha và Omega, hoặc là Beta với Beta, họ không bao giờ phải chứng minh cho người khác thấy họ yêu nhau bao nhiêu, tất cả mọi người sẽ đứng lên chúc phúc, chờ đợi cuộc hôn nhân mỹ mãn của họ. Anh cho rằng chúng ta cũng vậy, nhận được sự chúc phúc từ người khác là những điều hiển nhiên, anh không biết…”

Y cười chua chát.

Chưa nói xong Hà Viễn vẫn hiểu là cái gì.

Phó Thặng kiêu ngạo cho rằng hôn nhân của hai người nhận được những lời chúc phúc mỹ mãn, y biết hôn nhân giữa Alpha và Beta không được coi trọng nhưng lại nghĩ rằng họ kết hôn đã sáu năm mà tình cảm vẫn mặn nồng không dời cũng là một cách để chứng minh cho người khác thấy cuộc hôn nhân này trọn vẹn, y vốn dĩ không biết rằng trong cái nhìn của người khác dù họ có kết hôn được bao lâu thì cuối cùng có một ngày Alpha sẽ thay lòng đổi dạ.

“Người nhà của anh ủng hộ anh, cũng sẽ coi trọng bạn đời của anh. Tương tự, bạn bè của anh cũng phải như vậy. Trước mặt anh họ luôn biểu hiện ra sự tôn trọng đầy đủ với em, anh cho rằng dù không ở trước mặt anh thì ít ra họ cũng sẽ dành cho em sự tôn trọng nên có, vì em là vợ hợp pháp của anh.”

Đáng tiếc không phải.

Hà Viễn không nhịn được mở miệng: “Sao anh biết những chuyện này?”

Hắn chưa bao giờ oán giận những người kia luôn lạnh lùng chế nhạo mình với Phó Thặng, bởi vì không quan trọng, không đáng để kể ta.

“Anh đang tỉnh lại.” Phó Thặng nhẹ nói: “Nếu không đủ thấu triệt sao có thể gọi là tỉnh lại?”

Ý là y đang đi điều tra những chuyện đã phát sinh trong quá khứ.

“Chuyện làm cho em thất vọng nhất chính là sự xuất hiện của Hòa Bắc Gia, anh không đưa ra quyết định nhanh chóng, cũng không phát hiện những người xung quanh đang ép buộc em, yêu cầu em phải tự giác rời đi, khiến em nhớ lại chuyện của Quý Thường năm xưa, tình cảnh em giống hệt như Quý Thường khi ấy. Sau khi biết em và Quý Thường có quan hệ với nhau, anh cũng không suy nghĩ đến những ám ảnh trong lòng em, em sợ hãi anh lại chỉ một lòng tính sổ chuyện em lừa anh, chỉ biết oán hận vì sao em không yêu anh, để rồi làm… những hành vi cực đoan như vậy.”

Hà Viễn hạ mắt, đôi mắt mơ hồ, ngón tay trỏ vô thức vò quần mài lên những sợi vải thô ráp, mũi cay cay, không biết nên nói gì, không muốn nói, cũng không muốn đáp lại Phó Thặng, không muốn nói mấy câu tha thứ các kiểu.

Hắn vẫn sợ, người người xung quanh ai cũng ép buộc hắn, mẹ Phó, Phó Gia Tịnh và cả bà nội Phó, dù không ai trong số họ nói ra những lời cay nghiệt nhưng mỗi việc họ làm đều đang nói cho hắn biết hi vọng hắn có thể biết điều, hi vọng hắn chủ động rời đi, đừng để bản thân quá chật vật.

Phó Thặng mang theo Hòa Bắc Gia, cho phép gã đứng cạnh mình, cùng gã lo liệu tiệc mừng thọ cho bà nội Phó, trong tiệc mừng thọ y cho phép gã đứng bên mình tiếp đón khách mời không phải đang nói cho hắn biết nên tỉnh ngộ nhận ra bản thân mình đang ở đâu đó ư, đừng để bản thân phải xuống sân khấu một cách khó coi?

Khoảng thời gian đó ngày nào hắn cũng gặp ác mộng, mỗi đêm đều phải dựa vào rượu và thuốc mới có thể ngủ, cho dù ỷ lại thuốc nhưng vẫn sẽ gặp ác mộng, trong mơ chính là Quý Thường năm đó nhất định phải ở bên Alpha, tự cho là có thể chống thiên tính về sinh lý, là Quý Thường bị lửa thiêu đầy đau đớn cả người chằng chịt vết thường, nói với hắn rằng mình hối hận rồi.

Hà Viễn cũng sợ, sợ biến thành một Quý Thường khác, sợ Phó Thặng sẽ biến thành một Phương Tắc khác, sau đó bọn họ sẽ căm hận lẫn nhau, không chết không thôi, yêu thương ngày xưa sẽ biến thành nỗi sỉ nhục không muốn nhắc lại.

Hắn thật sự sợ hãi.

Hà Viễn nín giận, đến cùng nhịn không được tiết lộ một chút đầu mối, bị Phó Thặng ở một đầu khác nhận ra được.

Giọng Phó Thặng càng thêm nhẹ nhàng, y chưa bao giờ dịu dàng như vậy, nói: “Hà Viễn, xin lỗi.”

“Nếu như em còn yêu anh —— chỉ một chút thôi cũng được, cho anh một cơ hội có được sự tha thứ của em được không?”

“Hà Viễn, em còn yêu anh. Xin em, cho anh một cơ hội, đừng tử hình anh dứt khoát như vậy.”

“Hà Viễn, anh yêu em.”

“Hà Viễn, nói cho anh biết em đang ở đâu được không? Anh đến đón em, em không muốn về nhà cũng được, anh đưa em về nhà Quý Bạch Thư, còn… Còn Quý Tiểu Cát nữa, Quý Tiểu Cát nói cuối học kỳ nó sẽ được lên sân khấu biểu diễn, vở kịch này luyện tập rất lâu rồi, nó hi vọng em có thể đi xem.”

“Hà Viễn… Hà Viễn, anh xin em được không? Em muốn anh làm thể nào cũng được, để anh quỳ xuống cầu xin cũng được, chỉ cần em đừng làm chuyện điên rồ, đừng bỏ lại ta —— em không muốn gặp anh, không cho anh đi tìm em thì anh cũng đồng ý, anh không làm phiền em nữa. Hà Viễn, xin em mà.”

Hà Viễn vẫn luôn không đáp lời, biểu hiện thờ ơ không động lòng, Phó Thặng ở bên kia từ bình tĩnh đến không che giấu nổi hoang mang, đến cuối cùng không nhịn được nhiều lần cầu xin, hoảng hốt khẩn cầu, từ xưa đến nay hắn chưa từng thấy Phó Thặng như vậy.

Cho dù ly hôn là khi ly hôn Phó Thặng cũng vẫn duy trì cái vẻ ngoài mạnh trong yếu, dáng vẻ hung ác, cho dù là Phó Thặng bồi hồi dưới lầu muốn nhìn thấy hắn cũng không đáng thương đến mức muốn quỳ xuống cầu xin như thế này, vứt bỏ hết thảy tôn nghiêm.

Hà Viễn đột nhiên cắt đứt cuộc gọi, hít sâu một hơi, giơ tay che lại đôi mắt, nước mắt từ giữa những kẽ ngón tay chảy ra, hắn duy trì tư thế này một hồi lâu cho đến khi tiếng ‘tinh tinh’ truyền ra từ thiết bị liên lạc. Hắn cúi đầu vừa nhìn, thấy thông báo nhắc nhở điểm đỏ kia đã ở bên ngoài quán bar, khoảng cách chưa tới một trăm mét.

Sau một khắc, thiết bị liên lạc tối đen, Hà Viễn thoáng nhìn màu đen trên màn ảnh phản chiếu Vu Tử Minh với khuôn mặt dữ tợn cầm dao đâm về phía mình, hắn cấp tốc lăn khỏi chỗ, nhưng vẫn bị đâm vào vai, đau nhức nhanh chóng kéo tới.

“Đi chết đi tiện chủng!” Vu Tử Minh khuôn mặt dữ tợn nhào tới.

Hà Viễn tránh né bỏ chạy lên tầng trên, Vu Tử Minh đuổi theo, gã túm lấy một cái ghế rồi ném về phía Hà Viễn, cảm giác đau đớn như xương cốt vỡ vụn xuýt chút nữa nhấn chìm ý thức của Hà Viễn khiến hắn ngã lên cửa sổ làm kính thủy tinh vỡ tan, trên trán bị cửa kính sượt qua khiến nửa khuôn mặt đầm đìa máu.

Máu tươi chảy xuống từ mí mắt che lại mi mắt, Hà Viễn đã có chút ý thức không rõ, tầm mắt mơ hồ, thế nhưng mơ hồ nhìn thấy một cái cemara từ dưới lầu đang quét lên đây, từ phía xa còn có một chiếc ô tô đang lao nhanh tới.

Từ góc độ camera có thể quay được khuôn mặt máu me của Hà Viễn và Vu Tử Minh đang tấn công hắn.

Vu Tử Minh đâm dao vào vai Hà Viễn, dùng hai tay bóp lấy cổ hắn, trên mặt là vẻ dữ tợn căm hận và cả nụ cười vui vẻ điên cuồng, người tinh tường vừa nhìn đã biết gã đang hưởng thụ việc giết Hà Viễn, hơn nữa lực lớn vô cùng, Hà Viễn không có cách nào phản kháng, đây là một cuộc hành hạ đến chết mang tính áp đảo.

Ngay lúc Hà Viễn sắp bị bóp chết, Vu Tử Minh bỗng nhiên buông tay ra, trừng Hà Viễn nói: “Muốn chết à? Không dễ như vậy đâu! Tao sẽ nhốt mày dưới tầng hầm, để mày đói bụng vài ngày, khát vài ngày, cho mày phải cầu xin tao như một con chó giống những gì mày đã bắt tao làm, cho mày biết cảm giác bị súng nước cao áp phun lên người nhưng vẫn không dám uống một ngụm nước! Lũ Beta tiện chủng chúng mày nên sớm bị đào thải, mày có tư cách gì mà tranh cướp với tao? Đúng, không sai, tao cho mày biết, chính tao hại chết Quý Thường!”

“Tao cố ý!”

“Quý Thường, một Beta tiện nhân có tư cách gì mà muốn cướp đồ của tao? Phương Tắc là của tao, là người chồng ba chọn cho tao! Là Quý Thường cướp chồng của tao!!”

“Mày muốn báo thù cho Quý Thường à? Ha ha ha… Mày có biết Quý Thường chết thế nào không? Ngay cái quầy rượu này, tao cố ý lên kế hoạch, mày nghĩ xem vì sao Quý Thường không chạy ra được? Bởi vì tao đóng cửa lại! Tao nghe tiếng nó ở bên trong cầu xin tao, nó hô cứu mạng.” Vu Tử Minh khóc thút thít thì thầm: ” ‘Mau cứu con trai tôi, cứu tôi’, ‘Có người không? Cứu tôi với’, thật thê thảm, thật đáng thương làm sao.”

Hà Viễn tức giận muốn ngồi dậy, gào thét lao về phía Vu Tử Minh.

Vu Tử Minh cầm lấy con dao cắm trên vai Hà Viễn điên rồ xoay một vòng, “Đau không? Kêu lên đi!! Tao ghét nhất cái vẻ tự cho mình là nhất này của chúng mày, lũ Beta cả gan chống lại thiên tính, Quý Thường chạy đến trước mặt tao nói cái gì là tình yêu đích thực, không phải cuối cùng Phương Tắc vẫn lấy tao ư!”

“Mày rất thông minh, mày điều tra đúng cả, mẹ tao là tình nhân, tao là con riêng, nhưng người ba yêu là mẹ tao, chờ ông ấy đắc cử, trở thành người quyền lực nhất quốc gia này, ông sẽ nhận lại tao và mẹ tao, mày có biết mẹ tao sắp ly hôn không? Mày làm gì được tao? Phương Tắc biết sự thật, thì làm gì được tao chứ?”

Hà Viễn nhịn đau, nắm lấy cánh tay Vu Tử Minh, quay lưng về phía camera nhỏ giọng nói: “Nhìn thấy cái ô tô lái đến từ phía đối diện không? Là Phương Tắc, có khi còn thêm cả người của ông già mày. Hôm nay tao đã dùng tài khoản bị theo dõi mua chút hàng hóa, chờ bọn họ tìm đến, tao muốn giết chết mày trước mặt Phương Tắc, thiêu chết mày ở nơi Quý Thường từng bị thiêu chết.”

“Mày phải chết ở chỗ này.” Hà Viễn thở hổn hển cười nói: “Quý Thường cũng sẽ vui lắm.”

Vu Tử Minh sửng sốt, gã ngẩng đầu nhìn về chiếc ô tô đậu bên ngoài khoảng cách chưa tới hai mươi mét, có người xuống xe chạy như điên về phía bên này, bị giam cầm trong nửa tháng, bị tiêm vào thuốc khống chế tinh thần, bị tra tấn khiến gã rất khó tập trung tinh thần, không thấy rõ người tới là ai, nhưng qua những lời Hà Viễn kể ra khiến gã cảm thấy bóng dáng người đang tới khá giống Phương Tắc, chính là Phương Tắc.

Gã bắt đầu sợ sệt.

Hà Viễn: “Vừa nãy mày muốn giết tao, tất cả mọi người đều thấy rồi. Tài xế và vệ sĩ hôm đó đều là người của mày, nếu không thể ra tòa làm chứng thì vẫn còn con dao kia, nó là do quán cà phê tự thiết kế, nhưng bây giờ trên đó chỉ có dấu tay của mày. Mày muốn giết tao, là mày muốn giết tao, tao bị mày bắt đi, bị mày nhốt. Mày vì mục đích không thể để ai biết, không hy vọng tao làm lỡ Phó Thặng và Hòa Bắc Gia nên mày muốn diệt trừ tao.”

“Không ——” Vu Tử Minh phủ nhận: “Không phải, không phải tao, là mày bắt cóc tao, mày muốn giết tao ——”

Hà Viễn cười nói: “Nhưng, không ai tin mày đâu.”

Vu Tử Minh mở to mắt, chịu đả kích sâu sắc, mà đầu óc cũng bị thuốc ăn mòn, khó tập trung suy nghĩ.

Sau một khắc, Hà Viễn đẩy gã ra rồi gào to với bên người: “Cứu mạng ——! —— cứu tôi với ——”

“Ngậm miệng ngậm miệng! Không cho kêu!” Vu Tử Minh như phát điên muốn bịt miệng Hà Viễn.

Nhưng bỗng nhiên Hà Viễn không yếu đuối như lúc nãy, đá văng gã rồi chạy xuống dưới lầu, khi chạy đến đầu cầu thang hắn quay đầu lại nói với Vu Tử Minh: “Mày biết hàng hóa tao mua về là gì không? Là xăng.”

“Mày sẽ bị thiêu chết ở nơi mày từng thiêu chết Quý Thường, tao đã sắp xếp kết thúc cho mày.”

Hắn cầm lấy bật lửa tiếp tục chạy xuống dưới lầu.

Vu Tử Minh bị kích thích, như phát điên lao xuống theo, đánh nhau với Hà Viễn đoạt lấy bật lửa trong tay hắn, gã vốn định quay đầu bỏ chạy nhưng chợt nhớ tới vừa nãy Hà Viễn nói liền dừng lại: “Tất cả mọi người nhìn thấy tao giết mày thì đã sao? Bọn họ đều là người của Phương Tắc, người của chồng tao, cái gì nên cái gì không nên nói là do tao quyết định. Chỉ cần mày chết, chỉ cần mày chết…”

Vu Tử Minh cười rộ lên, mở bật lửa, một ngọn lửa mày lam bùng cháy lên, cùng lúc đó, ‘Ầm’ một tiếng, cửa vào quán bar bị đá văng, có người gọi ‘Hà Viễn’, có người gọi ‘Vu Tử Minh’, nhưng bật lửa vẽ ra một đường cong trên không trung rồi rơi lên màn sân khấu thấm đẫm xăng sau lưng Hà Viễn.

Vu Tử Minh quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt không dám tin của Phương Tắc, còn Hà Viễn đột nhiên kêu lên: “Cứu tôi, Vu Tử Minh giam cầm tôi, còn muốn giết tôi!”

Vu Tử Minh run lên, trong mắt lộ ra hung quang quay đầu lại, túm lấy Hà Viễn lao vào ngọn lửa, trong lòng Hà Viễn giật mình, bụng tê rần, không giãy khỏi Vu Tử Minh được, bị đẩy đụng lên quầy bar phía sau, càng thêm đau đến không động đậy được.

‘Cọt kẹt’ một tiếng, tủ rượu chao đảo, tất cả bình rượu ào ào đổ xuống, càng thêm đổ dầu vào lửa, ngọn lửa trong nháy mắt đã lên cao ba mét, hình thành một bức tường lửa nóng rực, còn Vu Tử Minh bị một bình rượu đập vào đầu ngã xuống, cả người dính đầy xăng, một đốm lửa bắn lên người gã, ‘bùng’ một tiếng gã lập tức bị ngọn lửa nuốt trọn toàn thân, tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang vọng quán bar.

Hà Viễn cũng bị nhốt trong tường lửa, hắn muốn ngồi dậy nhưng bụng lại truyền đến đau nhói, còn có vai, phía sau lưng, mỗi nơi bị đánh đều đau đớn, đau đến mức hắn không có cách nào cử động.

Trong thời khắc tầm mắt mơ hồ, hắn như nghe thấy giọng nói của Phó Thặng đang gọi mình, còn có giọng của Quý Bạch Thư xuyên qua bức tường nóng bỏng, hắn mơ hồ trông thấy Quý Bạch Thư bị kéo lại, trông thấy mọi người đang cứu hỏa, và cả một bóng người mang theo bình chữa cháy vọt vào.

Hà Viễn nghĩ người này không chuyên nghiệp gì hết, nào có ai trực tiếp chạy vào nơi thế lửa hung mãnh nhất như vậy? Phải dập lửa từ bên ngoài mới đúng.

Rất nóng, không khí dần dần bị ngọn lửa nuốt hết, hô hấp càng ngày càng khó khăn, khóe mắt hắn thoáng thấy Vu Tử Minh bị lửa thiêu dần không còn tiếng động, còn cả Phương Tắc tận mắt nhìn thấy Vu Tử Minh bị thiêu, hết thảy đều nằm trong kế hoạch, sai lệch duy nhất chính là Quý Bạch Thư, anh không nên xuất hiện ở đây, hi vọng đừng bị kích động đến khôi phục ký ức.

Ngay lúc hắn còn đang nghĩ ngợi linh tinh người cầm bình cứu hỏa xông vào đã đến bên cạnh hắn.

Hà Viễn nâng mắt, nhìn thấy Phó Thặng bị đốt trọc một ít tóc, trong khoảnh khắc nước mắt lại rơi xuống.

Vừa nãy hắn đã nghe thấy tiếng của Phó Thặng, nhưng không tin, có cho hắn cũng không dám nghĩ vì sao Phó Thặng lại xuất hiện ở đây, hắn không hi vọng y chạy vào.

“Phó Thặng…”

Phó Thặng nắm chặt tay Hà Viễn, sờ lên khuôn mặt của hắn, “Đừng sợ, không có chuyện gì đâu.”

Phó Thặng liếc nhìn Hà Viễn vô ý thức che bụng tay, dừng một chút, không nói gì, khom lưng ôm hắn lên, “Anh đưa em ra ngoài.”

“Hà Viễn, em sẽ không giống Quý Thường bị bỏ mặc không ai cứu. Anh sẽ cứu em.” Phó Thặng nói từng câu từng chữ: “Anh không phải Phương Tắc, em cũng không phải Quý Thường.”

Hà Viễn túm chặt lấy quần áo trên người Phó Thặng, nhìn y, nước mắt từng giọt rơi xuống.

Phó Thặng cúi đầu khom lưng, như giấu Hà Viễn trong lòng lao về phía ngọn lửa, mặc cho ngọn lửa thiêu đốt lưng mình, tốc độ của y rất nhanh, chỉ bị cháy quần áo và da bên ngoài, nhưng ngay khoảnh khắc cả hai sắp đi ra Vu Tử Minh bị thiêu thành người lửa đột nhiên khiêng lên một hòm rượu ném về phía bên này: “Đi chết đi Quý Thường!”

Gã đã nhầm Hà Viễn thành Quý Thường.

Phó Thặng không chút do dự quay lưng đỡ hòm rượu, bị va đập đến lảo đảo khuỵu một chân xuống, nhưng hai tay vẫn vững vàng bảo vệ Hà Viễn, y ấn mặt của hắn vào trong lòng an ủi: “Không sao đâu, không có chuyện gì. Đừng sợ, Hà Viễn.”

Hà Viễn nhớ tới lúc mới gặp, Phó Thặng cứu ra tất cả mọi người trong thư viện, cũng nói với hắn một câu ‘không sao rồi, đừng sợ’, lần thứ hai cứu hắn ra khỏi hỗn loạn, y cũng mặc kệ bản thân mà an ủi hắn ‘Không có chuyện gì, đừng sợ’.

Phó Thặng tiền trảm hậu tấu đăng ký kết hôn với hắn, không đưa hắn về nhà, tự y một mình ngả bài bị đánh đến da tróc thịt bong, ở bên ngoài dưỡng thương nửa tháng mới về nói dối hắn là có công vụ, khi đó y cũng nói với hắn ‘không sao đâu, sợ cái gì’ .

“Phó Thặng, Phó Thặng.” Hà Viễn nghẹn ngào, gọi tên Phó Thặng hết lần này đến lần khác.

Trên người Phó Thặng đều là rượu, một đốm lửa thôi cũng có thể thiêu đốt, nhưng y vẫn ôm lấy Hà Viễn lao ra trên con đường rực lửa dài vô tận trong mắt Hà Viễn, thực tế mới qua vài giây, nhưng trong cái nhìn của Hà Viễn tựa như đã trải qua mấy tiếng đồng hồ.

Phó Thặng vừa ra ngoài liền tung Hà Viễn đi, dù không cứu được đứa nhỏ trong bụng nhưng sự an toàn của người kia mới là quan trọng nhất, sau đó y lăn sang bên cạnh nhanh chóng bị ngọn lửa nhấn chìm.

“Phó Thặng!”

Thể lực của Hà Viễn đã hao hết, tâm trạng quá kích động, hơn nữa bị thương không nhẹ, vốn đã là nỏ mạnh hết đà, vừa ngã xuống đất đã trực tiếp hôn mê.

Hết chương 15.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.