Tô Duyệt Duyệt nghĩ Doanh Thiệu Kiệt đúng là chẳng có chút lịch sựnào, tuy quan hệ với Tống Dật Tuấn có vẻ rất tốt nhưng họ vừa ngồi xuống thì anh ta đã nhanh nhanh chóng chóng bỏ đi, dường như có phần hơi quáđáng. Nhớ lại vừa rồi ngồi ăn với đồng nghiệp, anh ta còn đưa mắt nhìnmình một cái, vậy mà khi ngồi đối diện, đến một cái liếc cũng không có.Tô Duyệt Duyệt suy đoán liệu có phải anh ta sợ Tống Dật Tuấn biết chuyện anh ta kiếm của mình sáu trăm tệ sẽ cười cho thối mũi nên lập tức bỏ đi không.
Do Doanh Thiệu Kiệt đã đi khỏi, Tống Dật Tuấn thoải mái nói chuyệnvài ba câu rồi quay vào khay cơm chăm chú ăn. Khi họ trở về phòng làmviệc, vẫn chưa thấy ai về cả, vì thế chẳng ai biết họ đi ăn cùng nhau.Tuy nhiên vào lúc học bồi dưỡng nghiệp vụ buổi chiều, Như An Tâm lại hỏi Tô Duyệt Duyệt có phải trưa nay đi ăn cùng Tống Dật Tuấn không, thấy Tô Duyệt Duyệt gật đầu công nhận, Như An Tâm lại không hỏi gì thêm nữa.
Tan giờ làm, Tô Duyệt Duyệt tới bãi đỗ xe nhưng trong đó lại khôngthấy chiếc Polo màu đen đâu cả. Tô Duyệt Duyệt cầm điện thoại định gọicho Doanh Thiệu Kiệt mới chợt nhớ rằng mình không có số của anh ta. Hômnay là buổi đầu họ đi chung xe, lẽ nào anh ta “bỏ bom” mình? Tô DuyệtDuyệt uất ức chửi rủa Doanh Thiệu Kiệt, hạ quyết tâm cứ ngồi lì ở đâykhông đi nữa, cô không nghĩ rằng anh chàng này lại nhẫn tâm đến thế, nếu anh ta “bỏ bom” mình thật thì anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-muu-noi-cong-so/46287/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.