Hôm nay, trong chiếc Polo màu đen của Doanh Thiệu Kiệt chỉ còn lạimột mình anh. Theo thói quen, anh liếc nhìn xuống băng ghế sau, hìnhbóng người con gái trước đây vẫn ngồi ở đó nay chỉ còn trong tâm trí.Trước đây, cô thường “dạy dỗ” anh đôi lời theo thói quen, thế nhưng giờđây, chiếc xe lại lướt đi rất êm trên đường, chẳng hề có một âm thanhnào vang lên cả.
Chuỗi thời gian đó kéo dài vài ngày liền. Trong suốt những ngày đó,Doanh Thiệu Kiệt vẫn chưa quen với việc Tô Duyệt Duyệt sẽ không ngồi xemình nữa. Sáng nào anh cũng chờ cô, kể cả khi tan làm cũng vậy. Đôi khi, sự chờ đợi đó lại biến thành một sự hoang tưởng. Có điều, thực tại đãkhiến những hoang tưởng đó thật sự bị vỡ vụn, tan nát hết.
Sáng sớm ngày thứ Sáu, Tô Duyệt Duyệt chủ động đến phòng làm việc của Doanh Thiệu Kiệt. Điều này đã khiến cho Doanh Thiệu Kiệt - người đangâu sầu khổ não suốt mấy ngày qua - vui vẻ lên đôi chút. Anh nhoẻn miệngcười mời cô ngồi xuống ghế.
“Tôi không ngồi đâu. Đây là tiền xe mà tôi nợ anh.”
Nói xong, Tô Duyệt Duyệt lấy tiền đặt lên bàn làm việc của anh. Doanh Thiệu Kiệt vô cùng kinh ngạc, anh không thể nghĩ người con gái này đếnđây là để trả anh tiền. Đúng, đúng là cô đã nói sẽ không tiếp tục đi xecủa anh nữa, thậm chí đến nhà cũng đã nói là sẽ đi thuê chỗ khác nhưnganh thật sự không thể ngờ rằng, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi như vậy màcô đã cắt đứt tất cả những sợi dây liên hệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-muu-noi-cong-so/2940693/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.