Sáng sớm hôm sau, hai người đều dậy rất sớm, bởi lẽ cả hai đều ngủkhông ngon giấc, nguyên nhân lại không rõ, dường như càng muốn ngủ thìcàng nghĩ tới chuyện sáng mai ai sẽ là người chủ động gọi điện cho người kia trước. Về lý, Doanh Thiệu Kiệt là người quen đi công tác, song suốt đêm cũng trằn trọc không ngon giấc. Cho tới ngày hôm sau, lúc Tô DuyệtDuyệt gọi điện thoại tới, anh mới bớt suy nghĩ, bắt đầu có vẻ chìm vàogiấc ngủ.
Có điều, cuộc họp ngày hôm nay không cho phép anh ngủ nướng, gọi taxi xong liền xuống lầu ngay. Đợi chưa tới mười phút, Tô Duyệt Duyệt đãxuất hiện, cô mặc một bộ nhung màu trắng trông dễ thương hệt mộtchú cừu hiền lành, kéo một chiếc va li ở phía sau. Doanh Thiệu Kiệt vộivàng chạy lại giúp cô, chẳng hiểu sao vừa kéo va li được một đoạn, bỗng“cạch” một tiếng, tay cầm của chiếc va li gãy làm đôi.
Chiếc va li đổ ập xuống đất, cặp tài liệu, quần áo và vài bộ đồ lótcuộn tròn xổ tung ra ngoài, thu hút ánh nhìn của vài người tập thể dụcbuổi sáng vừa hay đi ngang qua. Tô Duyệt Duyệt đỏ bừng mặt, vội vã ngồithụp xuống vơ nháo nhào đống quần áo. Chiếc va li này cô mua từ thời đại học, giá khá rẻ, đương nhiên chất lượng không tốt. Bình thường ít khisử dụng, do vậy mỗi lần dùng đều rất cẩn thận, nào ngờ Doanh Thiệu Kiệtquá “mạnh tay” nên đã khiến nó thành ra nông nỗi này. Trong lòng tuy khó chịu, song lại chẳng nghĩ ra được lời nào trách cứ anh. Doanh ThiệuKiệt cũng rất lúng túng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-muu-noi-cong-so/2940666/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.