Đào Đào cảm thấy cuộc sống hiện giờ của cô và Hoa Diệp còn ngọt ngào hơn cả tuần trăng mật.
Chỉ cần không có việc gấp, Hoa Diệp đều sẽ đưa đón cô đi làm, nếu buổi tối có tiệc tùng, kiểu gì cũng gọi điện báo cáo từ sớm, còn luôn miệng dặn dò cô một mình phải ăn uống đàng hoàng, không được đối phó bằng mì gói, mà cô cũng sẽ hờn dỗi uy hiếp anh, nếu anh uống rượu thì sẽ không mở cửa cho. Nói được làm được, tối Hoa Diệp về nhà, cô chặn ngay trước cửa, ngửi tới ngửi lui trên người anh giống như chó con, không có mùi thuốc lá và rượu, mới mở cửa cho. Thỉnh thoảng hai người có thời gian rảnh, sẽ cùng nhau ra ngoài ăn tối, sau đó xem phim, cuối cùng, trên đường về nhà sẽ bàn luận tình tiết phim, đêm nào không quá lạnh thì cô dắt anh đi dạo ở bờ biển nửa tiếng đồng hồ, sau đó, anh vào thư phòng xem hồ sơ, cô làm ổ trên tấm thảm trải nền dưới chân anh đọc “Tuyển tập Trương Ái Linh”, “Hoa hồng trắng và hoa hồng đỏ” đã đọc xong, bây giờ cô đang đọc “Hoa rơi”, thi thoảng còn than thở vài tiếng cho số phận nữ chính, lúc này, Hoa Diệp luôn lắc đầu, nói cô đúng là một đứa trẻ. Khi cô nấu cơm trong bếp, Hoa Diệp cũng không ở trong thư phòng giống như trước đây nữa, anh hoặc là làm phụ bếp cho cô, hoặc là đứng một bên, nói chuyện với cô, cô nấu gì, anh cũng đều khen ngon.
Điều khiến người ta đỏ mặt là, vào một đêm mưa lạnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-muu-ngoai-tinh/769543/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.