Nhiệt độ rất thấp, để giữ ấm, cửa sổ xe đóng chặt, không gian nhỏ hẹp, vì hai người không nói gì, nên càng thêm chật chội.
Giữa hai người chỉ cách nhau một cái cần gạc, đưa tay là chạm tới, nhưng lại tựa như rất xa, xa tới mức khuôn mặt cả hai đều dần dần mơ hồ.
Đào Đào nghiêng người qua, ôm túi xách, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, bất giác nắm chặt hai tay, cô đợi Hoa Diệp mở miệng trước.
“Người vừa rồi chính là thầy Tả?” Hoa Diệp nhíu mày, bàn tay nắm vô lăng hơi mở ra. Do vì ánh đèn mờ tối, người lại đang nằm nên ảnh chụp bằng điện thoại không được rõ nét, khi nhìn thấy người thật, vẻ điển trai hơn người của thầy Tả làm anh bất ngờ, lúc ánh mắt quét qua, tim đánh cộp một cái theo bản năng.
Ánh mắt thầy Tả nhìn qua, dường như rất kinh ngạc.
Đào Đào khẽ cựa mình, mắt nhìn về phía anh, bấy giờ mới nhìn rõ bóng tối mờ nhạt dưới viền mắt anh, dưới cằm lún phún râu. Trước giờ anh rất sạch sẽ gọn gàng, nhưng khuôn mặt lúc này lại tiều tụy, đầu tóc rối bời, ngay cả áo cũng có rất nhiều nếp nhăn lớn nhỏ.
Là kết quả của hai đêm ngủ trong xe sao?
Cô rất muốn mặc kệ, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, “Xe anh đâu?”
“Ở văn phòng. Không phải bây giờ đang thực hiện cuộc sống carbon thấp sao? Vì để giảm thiểu ô nhiễm nên anh bắt taxi đến đón em.”
Đào Đào mặt không cảm xúc lại xoay người qua.
Hoa Diệp hơi ngây người, cười tự giễu nói: “Câu chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-muu-ngoai-tinh/769537/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.