Chương trước
Chương sau
Editor: Tiểu Ốc

“Lệ tiên sinh.” Chung Lập Dương lúng túng một lúc lâu mới mở miệng, thànhthật nói: “Ngài cũng biết đấy, ở cái làng giải trí này, phải có một chút xì căng đan thì mới có thể duy trì sự nổi tiếng được, chuyện tôi gặpmặt Hạ Tuyền cũng chỉ là do công ty sắp đặt thôi, chứ không phải là thật sự có chuyện như vậy đâu.”

Thật ra thì khi Lệ Tịnh Lương xuấthiện tại trường quay của Hạ Tuyền thì Chung Lập Dương cảm thấy rất khóhiểu, lúc đó anh ta cho rằng Lệ Tịnh Lương có đầu tư vào bộ phim này,nhưng sau đó lại cảm thấy với địa vị của Lệ Tịnh Lương thì coi như làđầu tư đi chăng nữa thì cũng chỉ là tiền lẻ mà thôi, căn bản không cầnphải tự mình đi xem xét trường quay.

Anh ta vẫn luôn không hiểu được lý do tại sao, nhưng mà bây giờ...... Hình như anh ta lại hiểu được đôi chút.

“Chung tiên sinh.”

Nụ cười của Lệ Tịnh Lương chân thành hơn rất nhiều, nhưng vẫn ở mức cóhạn. Anh đứng lên, đi đến bên cạnh Chung Lập Dương rồi ngồi xuống, khiến cho Chung Lập Dương cảm thấy thụ sủng nhược kinh (được quan tâm mà kinh sợ).

“Chung tiên sinh không cần phải suy nghĩ quá nhiều, tôi chỉ là đang suy nghĩ xem với hiệu ứng tình lữ này thì có nên mời hai ngườiđi làm người phát ngôn cho thương hiệu một công ty con của tôi hay không thôi.”

Anh giải thích như vậy khiến cho sự khẩn trương và khóhiểu ban nãy của Chung Lập Dương lập tức tan thành mây khói, mặt nở mộtnụ cười nói: “Là thế sao, tôi thấy ý tưởng này của Lệ tiên sinh rất hayđấy, hình tượng của tôi và Hạ Tuyền trước mắt công chúng cũng không tệlắm, chương trình giải trí mà Hạ Tuyền đang tham gia cũng có tỉ lệ người xem rất cao, để hai chúng tôi cùng làm người phát ngôn là một ý kiếnhay.”

Lệ Tịnh Lương không yên lòng đáp lại vài ba câu, bỗng nhiên hỏi anh ta: “Chung tiên sinh thật sự chưa từng lên giường với HạTuyền?”

Mặc dù Chung Lập Dương đã từng đứng trên sân khấu trướchàng nghìn người nhưng khi bị Lệ Tịnh Lương hỏi như vậy vẫn cảm thấyngượng ngùng, lỗ tai anh ta đỏ ửng, ho một tiếng nói: “Lệ tiên sinh,thật sự không có mà, chúng tôi không phải thật người yêu, trừ phi cầnthiết, Hạ tiểu thư căn bản không hề liên lạc với tôi.”

Lệ TịnhLương mỉm cười gật đầu, ném một ánh mắt cho Thủy Tu Tề, Thủy Tu Tề lậptức bước lên phía trước mời Chung Lập Dương đi ra ngoài, bàn bạc với cấp dưới về chuyện làm người phát ngôn này.

Phòng làm việc to nhưvậy chỉ còn lại mỗi Lệ Tịnh Lương, anh đi tới bên cạnh bàn làm việc, bàn tay ở trong túi quần nắm lại thật chặt, hơi nhíu mày, tất cả đều thểhiện rõ tâm trạng của anh lúc này.

Anh yên lặng trầm tư một lúc lâu, sau đó cầm lấy áo khoác đi ra khỏi phòng làm việc.

“Lệ tiên sinh, nửa tiếng nữa ngài có một cuộc họp, ngài......”

Thư ký khẩn trương nói với ông chủ đang định rời đi, Lệ Tịnh Lương từ phíaxa ném lại hai chữ, làm cho người nghe được sứt đầu mẻ trán.

——”Hoãn lại.”

Giờ phút này, Hạ Tuyền đang ở trong nhà ăn kem, cô đang suy nghĩ một biệnpháp vẹn toàn để đạo diễn Trần Quyền đồng ý hoãn quay《 Hắc Vũ 》mườitháng vì cô.

Bây giờ cô mang thai chưa tới ba tháng nên bụng vẫnchưa lộ rõ, nhưng chờ thêm mấy tháng nữa thì nhất định sẽ bị người ngoài nhìn ra được, cô phải tìm kiếm một nơi có hoàn cảnh tốt mà không bịgiới truyền thống bắt gặp để có thể dưỡng thai.

Thật ra thì trước mắt《 Hắc Vũ 》vẫn đang trong giai đoạn tuyển vai, chỉ mới xác định đượcnam nữ chính thôi, còn các vai diễn phụ khác thì vẫn chưa có. Để xácđịnh các vai phụ đại khái cần ít nhất 1 tháng, mà từ lúc chuẩn bị quayphim cho đến khi chính thức mở máy thì cũng cần thêm một khoảng thờigian nữa, nên nếu có hoãn lại thì cùng lắm cũng chỉ là năm sáu thángthôi, nếu như đi nhờ Diệp Hân nói hộ thì có lẽ vẫn được.

Bên này Hạ Tuyền suy nghĩ vô cùng nghiêm túc, mà chiếc xe màu đen có rèm che đang đỗ ở dưới lầu nhà cô cũng vô cùng nghiêm túc.

Mặc dù rời đi rất vội vã nhưng Lệ Tịnh Lương vẫn không quên mang theo cáidanh sách kia. Anh nhìn những cái tên trên danh sách, ngoại trừ ChungLập Dương thường xuyên xuất hiện nhất ra thì cũng chỉ còn lại nam trợ lý Mã Nghĩ và thợ trang điểm của Hạ Tuyền, anh cảm thấy mình đúng là điênrồi, vậy mà lại đi nghi ngờ một thằng nhóc con và một tên gay, nhưngnghĩ lại thì bỗng thấy nhỡ đâu thằng nhóc con đó thật sự có lá gan nàythì sao? Hay nói không chừng hồ ly tinh Hạ Tuyền đó có cách để biến cong thành thẳng?

Tất cả đều có khả năng.

Lệ Tịnh Lương ném tờ danh sách sang một bên rồi tựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, một lát sauthì bị tiếng động cơ ở bên ngoài đánh thức. Anh giương mắt lên nhìn,trong buổi hoàng hôn, ánh mặt trời thưa thớt, một người bước ra từ trong chiếc xe thể thao màu trắng, là Vân Nhược Châu.

Lệ Tịnh Lươngtháo kính râm xuống, mặt không biến sắc nhìn Vân Nhược Châu dừng xe rồiđi vào tòa nhà, trợ lý và người đại diện của anh ta cũng xuống xe, kiểmtra xung quanh xem có người chụp lén không.

Ôi, nếu như có thì Lệ lão bản đã không xuất hiện ở đây rồi, những người này thật đúng là thích làm điều thừa.

Lệ Tịnh Lương đeo kính râm lên một lần nữa, tay siết lấy vô lăng thậtchặt. Anh khởi động xe, chân để ở trên chân ga, nhưng không hề giẫm lên. Thời gian do dự này kéo dài tới tận 40 phút, mãi cho đến khi Vân NhượcChâu từ trên tầng đi xuống thì anh mới có thêm động tác.

Nhưng mà, động tác này là động tác dời chân.

40 phút, mặc dù không được tính là quá dài, nhưng việc nên làm thì vẫn có thể làm được.

Không, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, tại sao lại nghĩ như vậy, Hạ Tuyền đangmang thai nên cho dù có muốn làm như thế đi chăng nữa thì bây giờ cũngkhông thể làm được, vì số lượng tháng không cho phép.

Lệ TịnhLương cảm thấy nếu như mình còn đợi ở đây nữa thì khẳng định sẽ làm rachuyện gì đó mất lý trí, vì vậy anh quyết định......

Đi lên tầng.

Đứng ở trong thang máy, Lệ Tịnh Lương một thân tây trang màu đen, khoác trên mình một chiếc áo banh tô cùng màu dài đến đầu gối, trên sóng mũi caothẳng đeo một cặp kính râm, cả người nhìn qua trông vô cùng lãnh khốc.

Mặc dù khi Hạ Tuyền mở cửa ở phía trước thì đã nhìn thấy bộ dạng này củaanh ở cổng tòa nhà rồi, nhưng mà vẫn bị anh làm kinh hãi một phen.

“Lệ tiên sinh đang muốn đi quay phim The Matrix* sao?” Cô chế nhạo anh.

(*)Ma trận (Tiếng Anh: The Matrix) là bộ phim khoa học viễn tưởng, hành độngMỹ được xuất bản năm 1999 do Andrew Wachowski và Laurence Wachowski đồng đạo diễn và Hãng phim Warner Bros phát hành.

Lệ Tịnh Lương không để ý tới cô, trực tiếp đi vào phòng, Hạ Tuyền bất đắc dĩ đóng cửa lại rồi đi vào theo.

“Không phải buổi sáng anh đã đến rồi à, sao bây giờ còn tới làm gì nữa?” Cô vừa rót nước cho anh vừa hỏi.

Lệ Tịnh Lương nhìn bóng lưng duyên dáng của cô, cô mặc một bộ váy màutrắng ở nhà, làn váy có chút nếp gấp, chắc là do ngồi quá lâu. Trừ cáiđó ra thì không thấy bất kỳ dấu vết khả nghi nào, lúc này anh mới thuhồi tầm mắt. d.đ/l/q/đ/tiểu ốc

Sau khi Hạ Tuyền rót nước rồi trởlại thì phát hiện ra Lệ Tịnh Lương đã tháo kính râm xuống. Anh yên lặngngồi ở đó, đôi mắt xếch thon dài hiếm khi được lộ ra. Không có lớp kínhngăn cách, khí chất của người trí thức trên người anh lại càng rõ rệthơn, nhìn qua căn bản không hề giống với một thương nhân, mà là giốngnhư một Thám Hoa Lang* mặt mày như ngọc trong tranh cổ.

(*)Thámhoa lang (Thám hoa): tên gọi Tiến sĩ Đệ tam danh, Đệ nhất danh dànhriêng để gọi Trạng nguyên, Đệ nhị danh là Bảng nhãn. (Đây là mấy cấp bậc trong thi cử thời cổ đại nha, cái này thì ta chịu, mấy nàng gõ trên ggđể tìm hiểu thêm, ta chỉ có thể nói đại khái như thế thôi)

“Sao không đáp lại vậy?” Hạ Tuyền ngồi vào bên cạnh, nghiêng đầu nhìn anh.

Lệ Tịnh Lương chuyển tầm mắt lên trên người cô, tròng mắt đen thâm thúy cất dấu một loại cảm xúc không cách nào hình dung được.

Môi mỏng anh khẽ mở, hỏi cô: “Tại sao Vân Nhược Châu lại tới đây tìm em.”

Hạ Tuyền chớp mắt mấy cái: “Anh thấy rồi sao?”

Anh trầm mặc không nói, nhưng trầm mặc cũng là một loại trả lời.

“Lệ Tịnh Lương, không phải anh đang ghen đấy chứ?” Đôi mắt đào hoa của HạTuyền cười như không cười, “Được rồi, đừng có ăn dấm, tôi không có gặpanh ta.”

Lệ Tịnh Lương liếc cô một cái, khóe mắt đuôi mày đều mang theo sự thanh tao cao quý bẩm sinh.

“Anh ta lên đây tận 40 phút rồi mới đi xuống, em không gặp anh ta thì anh ta ở đâu.”

Câu hỏi của anh có đầu có đuôi, nhưng nghe vào tai Hạ Tuyền thì lại là một ý nghĩa khác.

“Anh đã sớm ở dưới lầu nhà tôi?”

Anh không trả lời.

“Tôi không biết anh ta lại đứng đợi ở cửa lâu như vậy, tôi không có mở cửa.” Cô nhún nhún vai, giống như là rất vô tội, “Anh ngây người ở dưới lầulâu như vậy rồi mới đi lên, không phải chỉ là để hỏi tôi những thứ nàyđấy chứ.”

Lệ Tịnh Lương nhìn chăm chú vào con ngươi của cô, da thịt trắng noãn ở dưới ánh đèn giống như là gốm sứ, nhàn nhạt sáng bóng.

“Rốt cuộc đứa bé là của ai.” Anh nói thẳng.

Hạ Tuyền bị vấn đề của anh chọc cười, che miệng nói: “Cái gì vậy, buổisáng đã hỏi vài lần rồi, vậy mà bây giờ lại chạy tới đây hỏi tiếp, rốtcuộc Lệ lão bản có âm mưu gì vậy? Dù sao đứa bé này cũng không phải làcủa anh, anh quan tâm đến làm gì? Có phải là bất kỳ người phụ nữ nào đãtừng có quan hệ với anh mang thai, thì anh đều phải hỏi cô ấy câu ‘Concủa cô là của ai’ nhiều lần không?”

Lệ Tịnh Lương chợt bắt lấytay của Hạ Tuyền, vết thương trên tay cô vẫn chưa lành hẳn, nên khi bịnắm chặt như vậy thì đau đến nỗi kêu thành tiếng, động tác của anh hơidừng lại, sau đó buông ra.

“Rốt cuộc anh phát điên cái gì vậy?” Hạ Tuyền không thể nhịn được nữa, bắt đầu có chút phiền não.

Đây là lần đầu tiên Lệ Tịnh Lương bị một người phụ nữ dùng giọng điệu không kiên nhẫn như vậy để hỏi, anh lạnh nhạt thu hồi ánh mắt lại, không mang theo một chút tình cảm nào nói: “Chẳng lẽ em định sinh đứa bé này.”

“Đương nhiên là phải sinh rồi.” Hạ Tuyền không chút do dự nói.

“Em cũng không đóng bộ phim của Trần Quyền sao?”

“Sẽ nghĩ ra cách để đạo diễn Trần chờ tôi mấy tháng, thật sự là bất đắc dĩ không thể quay được.” Cô cũng hết sức thản nhiên.

Lệ Tịnh Lương cười nhạo một tiếng, bộ dạng hờ hững giễu cợt này tốt giốngnhư là đang nói với cô rằng: cô thật đúng là có bản lĩnh.

HạTuyền không chút để ý mỉm cười, dáng vẻ cà lơ phất phơ này chọc cho anhbất mãn. Anh dùng sức lực rất lớn nắm chặt lấy cằm nhọn của cô, ép buộccô phải nhìn về phía mình, con ngươi sâu thẳm nhìn lại cô, ánh mắt kiagiống như là đang nhìn thẳng vào nội tâm cô, khiến người ta không thểche giấu bất kỳ thứ gì.

“Em muốn kết hôn với người đàn ông kia?” Anh hỏi.

Hạ Tuyền ngẩn ra, ngay sau đó nói: “Không kết hôn, anh ta không biết tôiđang mang thai đứa bé của anh ta.” Cô cố gắng thoát khỏi tay của anh,nhưng thất bại y như trong dự đoán.

“Em làm anh rất thất vọng.”Lệ Tịnh Lương mặt không biến sắc nói xong, lập tức đứng dậy rời đi, HạTuyền không hề ngăn cản, nhưng càng như thế thì anh lại càng phiền não,lúc đi tới cửa thì đã không còn bậc thang để đi xuống nữa rồi, nên chỉcó thể cứ bước đi như vậy thôi. d/đ.l'q-đ,tiểu ốc

Hạ Tuyền khôngphải là không muốn ngăn cản anh, nhưng mà cô biết rằng mình không thể.Trước mắt Lệ Tịnh Lương không tìm tới cô là chuyện tốt, vì chờ đến khinào đứa bé được sinh ra rồi thì tự nhiên cô sẽ lại đi quấy rầy anh,nhưng nếu như để cho cô vừa giữ lại đứa bé này, vừa tiếp tục dây dưa với anh mà không hề nói cho anh biết rằng đứa bé này là của anh thì thật sự quá khó khăn.

Mặc dù cô cảm thấy mình không tệ lắm, nhưng cũngkhông cảm thấy mình tốt đến nỗi có thể để cho Lệ Tịnh Lương dễ dàng thathứ cho việc cô mang thai con của “người khác” và tiếp tục giữ mối quanhệ ngầm với cô được.

Lệ Tịnh Lương xuống lầu trở lại xe, yên lặng không tới hai phút thì chợt hung hăng đập một cái lên vô lăng, hình như chiếc xe xa xỉ cũng rung lên theo.

Khẽ thở dài một hơi, anh thôlỗ nới lỏng chiếc cà vạt rồi vứt sang một bên, đang định khởi động xerời đi thì chiếc điện thoại di động công việc trong túi áo liền vanglên, anh vừa lấy ra vừa nhìn, là Diệp Minh Tâm.

Lệ Tịnh Lương không chút do dự nhận điện thoại, không đợi đối phương mở miệng lập tức nói: “Đi ra ngoài gặp mặt đi.”

Bị lạnh nhạt mấy ngày nay, Diệp Minh Tâm gần như muốn chạy ngay đến tậpđoàn Mưu Thuật* để đi náo loạn một phen bỗng sinh ra một loại cảm giácthụ sủng nhược kinh. Cô ta sửng sốt một lúc lâu, khi phản ứng kịp thì Lệ Tịnh Lương đã nói địa điểm và cúp điện thoại rồi.

(*)Mưu Thuậtlà một tên gọi khác của tập đoàn anh nam 9, ta thấy trong chương này tác giả sử dụng từ này rất nhiều nên ta đổi nha, còn về sau thế nào thì takhông biết, nói chung là tập đoàn này có hai tên nên mấy nàng không cầnphải băn khoăn nha, là một cả.

Hai mươi phút sau, Diệp Minh Tâmđi tới địa điểm mà Lệ Tịnh Lương đã nói, trong lòng tràn đầy vui sướngbảo người phục vụ dẫn cô ta tới phòng bao, nhưng lại được thông báo rằng —— ngày hôm nay Lệ tiên sinh căn bản không hề đặt bất kỳ phòng bao nàocả!

Diệp Minh Tâm lập tức vô cùng tức giận, lấy điện thoại diđộng ra định gọi điện thoại chất vấn Lệ Tịnh Lương, nhưng lúc gọi lạithì chỉ nghe thấy một câu không chút cảm xúc nào của giọng nữ: Thật xinlỗi, số điện thoại mà quý khách đang liên lạc hiện đã đóng máy.

“Tên khốn kiếp này, dám trêu chọc mình!!!”

Diệp Minh Tâm vô cùng vô cùng tức giận, mà khi cô ta tức giận thì chuyện gìcũng có thể làm được. Cô ta trực tiếp rời khỏi nhà hàng, lái xe về phíatòa cao ốc của tập đoàn Mưu Thuật, sau khi đến thì lập tức lấy vài chaibia từ trong xe ra, đứng ở trước cửa lớn ném vào tấm bia đá có khắc bốnchữ “Tập đoàn Mưu Thuật“.

Chai bia bị ném vỡ, hành động y hệtngười đàn bà chanh chua của cô ta khiến cho người đi đường chú ý tới,mọi người tụ tập thành một đám đông, cầm điện thoại chụp ảnh đăng lênWeibo, bảo vệ của tòa cao ốc cũng chạy tới đây để kiểm tra xem chuyện gì đã xảy ra, sau khi nhìn thấy là “vị hôn thê” của ông chủ đang “phát uy” ở đây thì lập tức cảm thấy khó xử.

Lệ Tịnh Lương lái ô tô đingang qua cửa chính của tập đoàn, khi nhìn thấy đám người đang tụ tậpthì không thèm để ý chuyện gì đang xảy ra, nhanh chóng biến mất ở venđường.

Lệ Tịnh Lương trở về chỗ ở của mình, bật máy vi tính lênđịnh lợi dụng công việc để thay đổi đầu óc, nhưng vừa mới mở phần mềmmạng xã hội lên thì lập tức phát hiện ra cái người phụ nữ Hạ Tuyền chếttiệt kia gửi tới một lời yêu cầu chat video.

Lệ Tịnh Lương nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính, lạnh nhạt nói một câu “Nhàm chán”, rồi ấn nút đồng ý.

Rất nhanh, anh liền nhìn thấy hình ảnh ở bên kia, Hạ Tuyền đang ngồi xếpbằng ở trên ghế, ăn hoa quả cầm trong tay, mở miệng hỏi anh: “Lệ TịnhLương, sao mới vừa rồi trông anh mất hứng thế, tôi muốn hỏi anh mộtchút, có phải là anh vô cùng chán ghét đứa bé này không? Nếu như đóchính là con của anh thì anh vẫn chán ghét sao? Rốt cuộc anh có muốn con của chính mình hay không?”

Nếu như đó là con của anh thì anh sẽchán ghét sao? Dĩ nhiên là không rồi. Nhưng đó không thể nào là con củaanh được vì cô đã uống thuốc rồi, trừ phi cô lừa anh.

Lệ TịnhLương chợt nheo mắt lại, nhìn bộ dạng đắc chí hài lòng kia của Hạ Tuyền, khẽ cong khóe môi lên, cười như không cười nói: “Hạ Tuyền sẽ không lừaanh chuyện gì chứ.”

Hạ Tuyền cười tươi như hoa, nói một câu “Không có” rồi lập tức tắt video.

Cô gửi video này cũng không phải là không có lý do, sau khi Lệ Tịnh Lươngrời đi, cô đã nghĩ rất lâu, vẫn cảm thấy ít nhất cũng phải cho anh chútgì đó để chuẩn bị trước tâm lý.

Bây giờ cô cứ khăng khăng rằngđứa bé này là của người khác, nếu như trong tương lai người nói câu nàyđổi lại là anh, thì chỉ sợ anh sẽ rất khó để tiếp nhận.

Mặc dù có thể mang đứa bé này đi làm giám định DNA, nhưng trong lúc cô đang dưỡng thai, thì cũng nên để cho Lệ Tịnh Lương chuẩn bị trước một chút, có như thế thì mới không khiến cho anh cảm thấy quá mức chán ghét mà vứt bỏ cô - cái “người phụ nữ lẳng lơ” này, rồi không đợi đến khi nào cô thuậnlợi sinh hạ bảo bảo thì đã sớm cắt đứt mọi liên lạc rồi.

Với sựđa nghi và cẩn thận của anh, bây giờ khẳng định cũng đã hiểu được ý tứcủa cô. Theo tình huống trước mắt mà nói, thì anh tuyệt đối sẽ không bởi vì “tự cho rằng” đứa bé là của mình mà yêu cầu cô phá thai, cũng khôngthể nào không nghi ngờ rằng đứa bé này là của anh, mà khi anh suy nghĩđến chuyện này thì cũng như đang suy nghĩ đến cô, gia tăng thêm ấntượng.

Cứ treo anh lơ lửng như vậy, thật sự rất tốt.

Nhưng mà, Hạ Tuyền vẫn tính toán sót một chuyện, cô có chút hả hê quá mức, nên quên mất một việc.

Sau khi video bị tắt, Lệ Tịnh Lương bình tĩnh cầm điện thoại tư nhân lên gọi cho Thủy Tu Tề, phân phó cậu một chuyện.

“Giúp tôi tra cứu một chút, mang thai bao lâu thì có thể đi làm giám định DNA.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.