_ Mẹ, mẹ.
Thúy giật mình bởi tiếng gọi của con gái. Cô ngượng ngùng đẩy Vũ ra.
_ Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi.
_ KHông, không thể nào. Hạnh, em không nhận ra anh sao.
_ Xin lỗi anh. Tôi không phải là Hạnh, tôi là Thúy. Nói đoạn cô ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt mái tóc cô gái nhỏ.
_ Đi thôi con.
Nghe thấy cô muốn đi, Vũ vội vàng cầm lấy tay Thúy, kích động nói:
_ Hạnh, em muốn đi đâu. EM không thể đi, em bỏ anh một năm như vậy là quá đủ rồi. Anh xin em đừng đối xử với anh như vậy được không.
Nhìn bộ dạng đau khổ của Vũ,cô không hiểu vì sao trái tim mình lại cảm thấy nhói đau.
_Anh à, có phải tôi rất giống với người yêu anh không. Thúy e dè hỏi.
_ KHông phải giống mà chính là em. EM chính là Hạnh, là vợ của anh. Anh không thể nào nhận nhầm được. Nếu em không tin anh có thể dẫn em đi gặp bố mẹ ruột của em.
Thúy ngần ngại nhìn Vũ, họ mới gặp nhau một lần, bây giờ lại theo anh lên xe đi tới đâu đó có vẻ là hơi liều lĩnh. Vũ hình như cũng đoán được nỗi lòng của cô, anh nắm lấy tay cô, tha thiết nói:
_ EM không muốn đi cũng được. Chúng ta quán nước chỗ kia ngồi. Anh có thể gọi điện bảo Nam em trai em đến.
KHông hiểu sao, dù chỉ là lần đầu gặp gỡ nhưng Hạnh lại cảm thấy tin tưởng Vũ đến lạ. Cô cúi xuống khẽ hỏi bé Miu:
_ MẸ con mình ra kia ngồi nhé.
_ Dạ.
Lúc này đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-muu-em-chong/615489/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.