“Alan, lấy giùm tôi thuốc bao tử tới, được không?” Bên trong phòng làm việc truyền đến tiếng gọi của Vũ Nhu.
Thư ký alan cầm bình thuốc, đang muốn đi vào phòng làm việc, đột nhiên bị một người ngăn lại, anh ngẩng đầu nhìn lên, sợ hãi nói: “Tổng giám đốc!”
Úy Dương nhìn lọ thuốc trong tay anh, nhíu chặt mày “Để tôi mang vào.”
“Vâng” Alan có chút nghi ngờ nhìn tổng giám đốc đang đẩy cửa phòng làm việc, thầm nói: “Lúc nào thì tổng giám đốc lại bắt đầu làm y tá đưa thuốc bao tử cho người ta rồi hả?” Vũ Nhu vẫn đang làm việc, hoàn toàn không chú ý tới người đi vào là Úy Dương, vẫn tiếp tục kiểm tra cẩn thận từng văn bản.
“Cám ơn anh, Alan, thật phiền quá, mỗi lần đều là anh giúp tôi lấy thuốc”
Vũ Nhu không ngẩng đầu, áy náy nói với alan, thuận tiện cầm chén nước trên bàn lên, chuẩn bị uống thuốc.
“Bệnh dạ dày của em rất nghiêm trọng sao?”
Giọng nói âm trầm của Úy Dương vang lên, mày nhíu lại, để lộ ra sự lo lắng của anh.
Vũ Nhu nghe giọng nói này, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên, nước uống vào trong miệng nhất thời phun ra ngoài.
“Khụ...... Khụ khụ......”
Cô nhận lấy khăn giấy Úy Dương đưa tới, chùi miệng, trong lòng không khỏi rung động một trận.
“Thật xin lỗi, không phải là anh muốn dọa em......”
“Không sao, là em quá ngạc nhiên thôi.”
Ánh mắt Úy Dương thoáng qua một tia sáng, “Em ngạc nhiên cái gì?”
Vũ Nhu không khỏi ảo não chuyện mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-muu-cua-tong-tai/2207723/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.