Cô nhặt chiếc nhẫn anh thả vào bát canh lên, chiếc nhẫn vừa gắn ngọc phỉ thúy, vừa đính đá hồng ngọc.
- Đây là quà ra mắt mà mẹ anh tặng em, bà nói nó là bảo vật gia truyền.
- … Anh!
Thanh Hoành lau sạch sẽ chiếc nhẫn.
- Sao anh không nói sớm, còn dám thả nó vào bát canh nữa chứ! Giờ này các cửa hàng trang sức đều dã đóng cửa, làm thế nào rửa sạch bây giờ?
Cửu Thiều thản nhiên đáp:
- Cứ mặc nó đi, đằng nào mẹ anh cũng không bận tâm đâu.
- Trên đường trở về khu chung cư, họ bị bão tuyết tấn công, tuyết bámdày, gần như phủ kín áo quần của họ. Về đến căn hộ có hệ thống sưởi dưới sàn nhà, tuyết lập tức tan ra thành nước, nhỏ xuống tí tách. ThanhHoành vội đêm áo khoác treo vào nhà vệ sinh.
Toàn nước Đức phải hứng chịu một đợt bão tuyết trăm năm một thuở, những ngày sau đó không ai ló mặt ra đường.
Thanh Hoành pha trà nóng bưng vào phòng thì thấy anh đã mặc đồ ngủ và thiếpđi. Mấy giờ liền trên máy bay, lại thêm chênh lệch múi giờ nên chắc anhđã rất mệt.
Thanh Hoành đặt cốc trà xuống bàn, nhẹ nhàng trèo lên giường, thò tay bóp mũi anh. Có lẽ cảm thấy khó chịu, anh khẽ hé môi,thở gấp, nhưng vẫn không chịu tỉnh giấc.
Thanh Hoành chợt nghĩ,trông anh lúc này thật quyến rũ, bây giờ, cô đã có thêm nội dung mớitrong quan điểm thẩm mỹ của anh, đó là…
Thình lình, cả cô và anhcùng mở mắt nhìn nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-lay-ma-quy/3004811/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.