Cô ký tên vào sổ công đức bên ngoài gian chính điện, công đức chút tiền nhang khói, sau đómới vào chùa thắp hương lễ phật. Cô không cầu xin điều gì ngoài nguyệnvọng được tự tay bắt trói Ám Hoa.
Cửu Thiều chỉ đứng nhìn màkhông thắp hương. Thanh Hoành đoán anh là người theo chủ nghĩa vô thần,vì thế mới không ký thác nguyện vọng vào tín ngưỡng như cô.
Họrời khỏi chính điện và đi tham quan gian điện khác. Họ vào gian điện cầu nhân duyên, cây bồ đề ngoài điện treo rất nhiều khóa đồng tâm, mỗi lầngió mạnh thổi qua là chuông khóa kêu inh ỏi.
Thanh Hoành ngắm nhìn những chiếc khóa đồng tâm, bồi hồi nhớ lại:
- Thực ra không phải bố mẹ em không hề quan tâm đến em. Một năm nọ, côngty của bố tổ chức đi du lịch ở vùng Tây Nam, họ đã đưa em đi cùng. Hômấy cả đoàn dừng chân tại một thị trấn nhỏ…
Chiều muộn, họ ngồi bên chiếc bàn kê ở chỗ giếng trời, vừa cắn hạt dưa, uống trà vừa nghe nghệ nhân kinh kịch ngẫu hứng ca vang:
“Ta cưỡi ngựa trắng, vượt tam quan.
Ta thay áo trắng, về Trung nguyên.
Tây Lương từ nay không người hỏi…”
Bố cô nói giọng địa phương lơ lớ: “Bình yên quá ông thầy ơi!”
Sau đó mọi thanh âm đều chìm lấp trong tiếng bàn luận xôn xao của mấy người cấp dưới của ông.
Đến nay cô vẫn còn nhớ như in câu hát kinh kịch ấy:
“Ta cưỡi ngựa trắng, vượt tam quan.
Ta thay áo trắng, về Trung nguyên.
Tây Lương từ nay không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-lay-ma-quy/3004760/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.