Vào ngày thứ ba mươi lăm sau khi Hứa Từ chết, tới giữa trưa thì mẹ Hứa thỉnh cao tăng tới siêu độ cho Hứa Từ.
Bên trong linh đường tụ tập rất nhiều người, tăng lữ niệm kinh, quần áo của Hứa Từ được chất đống trong chậu thanh. Tro tàn cháy xung quanh, Hạng Hựu Dịch đứng ở một bên, cúi đầu nhìn mẹ Hứa đang khóc không thành tiếng.
Sau khi quần áo cháy hết, mẹ Hứa tiếp nhận túi hồ sơ trong tay Hạng Hựu Dịch, lấy ra mấy chục phong thư xin lỗi còn được Hạng Hựu Dịch đóng dấu xuống tin tức xin lỗi.
Từng người một tuyên đọc mang theo tiếng khóc, nghẹn ngào xin lỗi Hứa Từ, minh oan cho anh, lời đồn đã chấm dứt, những người nhục mạ anh biết sai rồi, chỉ là…… Chẳng lẽ chỉ có cái chết mới có thể đổi lấy những lời xin lỗi này sao?
Người chết vĩnh viễn không thể sống lại, không ai có thể trả giá cho việc nói năng bậy bạ của mình, đã chết là đã chết, hối hận xin lỗi đều vô dụng.
Mẹ Hứa cúi đầu, cằm đặt giữa xương quai xanh, bà nức nở nói: “Tiểu Từ, mẹ chỉ có thể làm những việc này thôi. Hựu Dịch rất tốt, nó giúp mẹ rất nhiều, nó là người tốt, mẹ sai rồi.
Tiểu Từ, nếu có kiếp sau, con có thể làm con trai của mẹ nữa không, mẹ rất nhớ con.”
Hạng Hựu Dịch hít một hơi thật sâu, khói nhang xông vào mắt hắn, đôi mắt chua xót, không thể tránh nước mắt chảy xuống. Nguyên nhân sinh lý quấy phá, còn có cảm xúc thúc đẩy, hắn tiến vào trong góc, nâng tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-khi-qua-nang/75868/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.