Vẫn còn khàn giọng à? Meo một tiếng ta nghe xem nào.
Trực Phù Linh Động giới gần đây hơi nhiễu loạn, từ sau ngày âm dương đại
loạn, một số yêu linh hoá rồ đã nổi điên ròng rã suốt tuần. Thậm chí, ch
úng tựa hồ quay về thời kỳ trăm ngàn năm trước, giao tranh chiến đấu
ngày đêm chẳng kiêng dè, chỉ dăm ba câu không hài lòng đã lao vào đánh
nhau. May mà không có bộ phận xử lý khẩn cấp sự vụ yêu linh, bằng không
có khi đường dây điện thoại yêu linh đã nổ tung mất rồi.
Ban đầu Lập Đông và Phong Ly còn tất bật lo âu, chỉ hận không thể tách ba
đầu sáu tay chạy đôn chạy đáo để giải quyết tình hình, tránh cho đám yêu
linh gây ra rắc rối gì nghiêm trọng ảnh hưởng đến trật tự tam giới. Thế mà
bôn ba khắp nơi xong họ mới võ lẽ đám ba ba nghìn năm rùa già vạn năm k
ia đều rất tinh tường, toàn chọn vị trí phù hợp mới ra tay, đánh nhau cũng
giữ một giới hạn nhất định. Vừa có thể đánh cho thoả thuê vừa không gây
ảnh hưởng đến những giới khác, chúng chỉ đơn giản là ăn tạm cơm chưa
chín qua ngày.
Lâu Hàm Nguyệt diện một bộ sườn xám dáng dài diễm lệ giữa mùa đông,
ngồi bắt chéo chân mà không để tâm gì đến tà xẻ bên hông, vừa cắn hạt
dưa vừa nói:
- Xem đi, ta đã nói gì nào, không cẩn để ý đến chúng! Chúng đã nhẫn nhịn
cả ngàn năm rồi, giờ mới có một cái cớ để vận động gần cốt, ngu gì mà
không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-khach/1129820/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.