Khoét tim cũng vô ích rồi phải không?
–
Tạ Bạch biết lãnh nguyên phía bắc núi Cao Lan, nhưng hắn chưa từng đến nơi này. Nghe nói đây là vùng đất hoang vu nhất, nó vô cùng xinh đẹp song mang tử khí nặng nề, trừ ngao nhân trấn thủ bên ngoài cửa thì tám trăm năm cũng không một yêu linh nào bước vào nơi này. Mà dù có tới đi nữa, cam đoan cũng sẽ bị con ngao nhân kia đánh cho một trận, nào có ai ăn no rửng mỡ đi khiêu chiến nó làm gì.
Thế nhưng hai vị mất bóng trong mây đen đây tất nhiên khác với chúng yêu linh thông thường, họ băng qua với tốc độ ánh sáng giữa gió quật rền trời, để đến khi con ngao nhân nhận ra và xuất hiện thì chỉ còn lại một Tạ Bạch xui xẻo. Hơn nữa, sức ép khủng khiếp ở lối vào kia chẳng khác gì không tồn tại với hai người bọn họ. Trong mắt Tạ Bạch, họ cứ lao thẳng qua nó mà chẳng mảy may chững bước.
Đến khi chính hắn cũng xông vào ranh giới vùng đất này, cơn lốc mây đen như rồng khổng lồ kia vang rền rồi tan biến. Ngay tích tắc đó, nó gần như che khuất cả bầu trời và ngăn cản hoàn toàn ánh sáng. Tạ Bạch thấy trước mắt tối sầm lại trong nháy mắt, ngay kế tiếp, một bóng người khoác áo bào tay rộng rơi thẳng xuống từ giữa đám mây đen, đột ngột dừng lại trước mắt Tạ Bạch chưa tới nửa mét.
Người dưới băng!
Tạ Bạch ngừng trệ hô hấp, khi hắn nhìn kỹ gương mặt đang gần kề trong gang tấc kia, ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-khach/1129818/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.