Máy phát hiện nói dối. 
– 
Tạ Bạch nhìn chăm chú vào mắt y rồi từ tốn nói: 
– Lần này ngài sẽ nói thật chứ? 
Ân Vô Thư đáp “Ừm” rồi chỉnh trang lại nét mặt, dường như thật sự nghiêm túc chứ không nói nhăng nói cuội nữa. Khốn nỗi, chỉ đổi nét mặt cũng không có tác dụng gì, ít nhất là với người đã bị y lừa gạt từ nhỏ tới lớn như Tạ Bạch thì thứ không đáng tin nhất chính là gương mặt chuẩn bị dỗ dành người khác này. 
Tạ Bạch gật đầu: 
– Thế thì được… 
Hắn mân nhẹ ngón trỏ và ngón cái, giữa các ngón tay hiện ra một thứ gì đó. 
Đó là một tấm vảy mỏng nhưng vô cùng rắn chắc, chỉ nhỏ cỡ một đồng xu, phản chiếu màu xanh lam dưới ánh mặt trời vô cùng lấp lánh xinh đẹp. Ai có chút hiểu biết đều nhận ra được tấm vảy này là bộ phận trên người giao nhân. Còn ai có kinh nghiệm và kiến thức phong phú có thể thông qua hình dạng, kích thước và màu sắc của tấm vảy mà đoán được nó là phần vảy mang mọc gần bên tai giao nhân. 
Truyền thuyết kể rằng giao nhân là một chủng tộc nhiệm mầu, bọn họ sành sỏi cách huyễn hoặc lòng người và phân định thực hư. Dù họ dệt nên những giấc mơ mê hoặc người ta nhưng bản thân họ ít khi nằm mơ, mà hễ mơ sẽ thấy những việc có thật. Người ta cũng nói có thể mượn dùng năng lực của giao nhân bằng cách nhỏ máu lên phần vảy mọc sau mang tai họ thì có thể phân định thực hư. 
Phần lớn mọi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-khach/1129814/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.