Còn đủ sức nói luôn à?
–
Tạ Bạch tính toán xong thì bước thẳng vào cổng Linh Âm, tay kẹp chặt cổ giao nhân không giãy được chút nào.
Nơi đáp của họ là trên đỉnh một dãy núi với tuyết trắng ngút ngàn và nhiệt độ băng giá, lác đác tiếng ó hoảng hốt kêu vang rồi tung cánh bay lên không trung. Tạ Bạch nghiêng người bước ra khỏi cổng Linh Âm, chân chạm đất nhẹ nhàng chẳng hề kinh động đến lớp tuyết dày phủ trên đỉnh núi.
Hắn ném giao nhân xuống đất, chân đệm nhẹ đỡ lấy để gã không đập nứt tuyết với chiều cao và sức nặng của mình. Thế nhưng nhiệt độ tay hắn vốn đã thấp đến đáng sợ, bước qua cổng Linh Âm rồi lại càng thêm lạnh lẽo, lạnh đến độ giao nhân hồi đầu còn chút sức sống giờ có cảm giác như “cá bị đông lạnh”, cong người cũng không xong, nửa trên bị cái lạnh trên người Tạ Bạch truyền đến nên đọng đầy sương muối, nửa dưới là đuôi cá vẫn còn bám băng từ dưới hồ Khổng Tước, thậm chí vết thương bị Tạ Bạch cắt ngang cũng đã đông lại không còn chảy máu nữa.
Tạ Bạch thả cổ gã ra, tạm thời không bận tâm để ý đến gã nữa mà cúi đầu xoa xoa mèo mun sũng ướt. Một chú mèo con lông xù rơi xuống nước một phát là gầy gò hẳn đi, lông mao cả người rũ rượi đầm đìa bám vào trên thân, toát nên cảm giác uất ức khó tả.
Mèo mun nhí: …
Nếu là một chú mèo con bình thường mà ngâm mình trong hồ nước đóng băng như vậy thì bỏ mạng từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-khach/1129805/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.