Hở?! Chính là đại nhân ngài ư? 
– 
Giả như là nuôi mèo nuôi chó đi nữa, nếu nuôi suốt một trăm năm mà vứt bỏ cũng phải có chút lưu luyến gì chứ… 
Vì sao nói không cần là không cần thật vậy… 
Nhưng nửa sau câu này có hàm ý thật thấp kém, Tạ Bạch cố sao cũng không thốt nên lời. 
Cho dù đã hỏi nửa đầu câu thành tiếng, nhưng giọng hắn cũng thấp cực kỳ chỉ như rên nhẹ từ sâu trong cuốn họng, ước chừng không ai có thể nghe ra tiếng trừ chính hắn chứ nói gì đến Ân Vô Thư đang đứng tuốt dưới lầu giữa phố xá sầm uất. 
Ân Vô Thư thấy môi hắn mấp máy nhưng không nghe rõ nội dung, chỉ ngẩn người đôi chút rồi hỏi lại: 
– Cái gì? 
Tạ Bạch đứng thẳng lưng, đôi đồng tử xinh đẹp nhìn xuống trông như đang khép hờ, khuất bóng bên dưới hàng mi cong buông nhẹ. Nhìn từ dưới lầu chỉ thấy lẳng lặng và hững hờ, không khác gì so với bộ dáng ngày thường. 
Chỉ mỗi Tạ Bạch tự hiểu rằng cơ thể hắn đang căng thẳng biết bao. 
Hắn nhìn Ân Vô Thư chăm chú, lặng thinh một chốc, chau mày hít vào thật sâu rồi mới cất giọng bình thường: 
– Không có gì, tôi xuống ngay đây. 
Ở dưới lầu, Ân Vô Thư “Ừm” một tiếng xong vẫn giữ nguyên tư thế ngẩng đầu, nhìn Tạ Bạch xoay người rời khỏi. Ngay phút giây ấy, ánh mắt y khẽ động, y mở lòng bàn tay duỗi về trước rồi nhanh chóng thu lại. 
Ân Vô Thư xoa ngón cái và ngón trỏ, vân vê vết ẩm trên đầu ngón tay — đây 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-khach/1129799/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.