Nghiệt ngã quá... lại nhảy à. 
Hình dạng của vũng nước đọng kia cũng lạ lắm, mép hình tròn còn ở giữa 
rỗng không. Trông như là có một người sũng ướt đứng núp ngoài cổng, 
nước nhiễu theo vạt áo đọng thành vòng tròn. Thế nhưng kẻ đó chỉ có 
quần áo chứ không có chân... 
Ấn Vô Thư thấy Tạ Bạch tỉnh lại thì thu ánh mắt đang nhìn hắn về và lia 
sang cánh cửa, từ khoé mắt hắn nhìn sang, ánh mắt y có vẻ gì đó rất hững 
hờ. 
Vòng nước đọng kia còn đang lan ra và tản đi từng chút một như có nước 
vẫn đang nhiễu xuống không ngừng, chứng tỏ thứ kia vẫn đang nấp ở đó c 
hứ chưa hề rời đi. 
Gió lộng vào từ ngoài cửa miếu, dù Tạ Bạch đã chọn một góc tương đối 
khuất và chắn gió rồi nhưng vẫn cảm thấy hơi lạnh. Khí lạnh đó khác với 
cái lạnh ẩm sương giá, hơn nữa còn pha lẫn cảm giác âm u như thể đính kè 
m tử khí từ Hoàng tuyền sâu dưới lòng đất. 
Gần đây thân thể Tạ Bạch trở yếu nên sợ lạnh, khi cơn rét này cuốn qua 
thì cả người hắn không còn chút hơi ấm, ngón tay tái nhợt và lạnh căm, t 
hậm chí trên đầu ngón tay còn đọng một lớp sương mỏng. 
Hắn ngồi thẳng người dậy, vuốt gáy mèo mun nhí trong lòng rồi xoa nhẹ 
lòng bàn tay mấy cái trong thờ ơ đặng lau lớp sương mỏng trên tay trái đi, 
rồi rầu rĩ họ hai cái. 
Ấn Vô Thư nghe vậy bèn quay đầu nhìn hắn một cái, sau đó quẹt ngón tay 
hai lần, mấy đốm lửa lo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-khach/1129795/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.