– Ai?!
Hắn khẽ xoay mũi chân, ôm mèo quay người lại, cánh tay vẫn buông thõng nhưng ngón tay cong lại đặng sẵn sàng hạ lực ép người đến trước mặt bất cứ lúc nào.
Đúng như cảm giác, cách chỗ hắn tầm mười mét có một bóng người, song điều ngoài dự đoán chính là người kia giật thót mình vì bị hắn bất thình lình quay lại nhìn, hít mạnh một hơi còn tay chân run lẩy bẩy:
– Tại sao lại có người! Cậu… cậu là ai?
Khoảng cách giữa hai người không tính là quá xa, nhưng Tạ Bạch đứng dưới bóng cây bên chân núi nên trông như chìm vào màn đêm, còn người kia đứng bên ngoài bóng cây, ánh trăng nhàn nhạt soi sáng trên đỉnh đầu hắn.
Tạ Bạch tận dụng ánh sáng dò xét người này từ trên xuống dưới một lượt —
Đây là một người đàn ông trung niên rắn rỏi có gương mặt hơi sưng, dáng người không cao lắm, đang khoác áo lông dày dặn, trên tay còn cầm một cái áo khoác cũ, thoạt nhìn không có gì bất thường. Nhưng dạng người bình thường nào mới ăn no rửng mỡ, nửa đêm hôm khuya khoắt giữa mùa đông không ở nhà mà lại chạy đến chốn núi rừng hoang vu này?
Tạ Bạch bất chợt có kiên nhẫn, nhìn chằm chằm gương mặt người kia rồi hỏi một cách bình tĩnh:
– Anh tới đây làm gì?
Người đàn ông kia dù thân hình rắn rỏi nhưng trên mặt lại tỏ vẻ sợ sệt:
– Hở? Tôi à?
Gã vô thức lùi về sau một bước, nhưng rồi như lấy quyết tâm bước tới trước hai bước tiến về phía Tạ Bạch, nuốt nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-khach/1129786/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.