🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Lý lịch như vầy đâu cách nào nói cụ thể với người khác, thấy Tạ Bạch nghệch người không phản đối, Ân Vô Thư bèn kể qua loa vài điểm chính với Lâu Hàm Nguyệt. Dù sao đi nữa, nếu cô không hiểu rõ ngọn nguồn thì không thể xem quẻ được, chứ đừng nói chi đến việc tính ra kết quả chính xác.

Họ kể đơn giản nhưng Lâu Hàm Nguyệt liên tưởng thêm một tràng, chỉ qua dăm ba câu kể mà cô đã nghĩ ra một màn kịch hào hùng cay đắng, sau cùng cau mày ra bộ đau thương, chọt trên mu bàn tay phủ băng đen của Tạ Bạch và hỏi:

– Trước khi cậu mở mắt, tức là hồi ba bốn tuổi ấy, cậu có nhận thức được gì không?

Tạ Bạch giữ nguyên nét mặt, nâng mắt lên và thản nhiên trả lời:

– Có.

Từng ngày từng đêm từng khắc đều gánh chịu cực hình đau đớn, hắn có thể cảm nhận được hết thảy, không sót đi một chút nào. Khi đó, hắn cảm giác như mình dần chìm vào cơn ác mộng không hồi kết, khó chịu cùng cực nhưng thét không ra tiếng, khóc không nên lời, trốn sao cũng bằng không. Trong những dòng ký ức đầu tiên, thứ hắn chạm đến là đồ vật trong bóng tối, thứ hắn gặp phải là hình phạt lệ quỷ phải gánh chịu.

Thế nên, vào lúc mở mắt ra và thật sự sống lại, hắn ôm đầy thù địch với thế gian mình chưa hề biết tới.

Hắn chống đối mọi sinh vật đến gần mình, nhưng cách chống đối lại giản đơn vô cùng. Những ký ức trước lúc mở mắt đã nói cho hắn biết, có gào khóc

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-khach/1129784/chuong-17.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Âm Khách
Chương 17
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.