Tháng tư vừa kết thúc, hoa nhài trên phố vẫn theo gió rụng đầy dưới đường. Giang Triết Mỹ đứng trước cửa trại giam, nhìn theo mấy cánh hoa đang tuỳ ý bay qua trước mặt mình, suy nghĩ tựa hồ cũng nhẹ tênh.
Đã rất nhiều năm trôi qua rồi, đến tận hôm nay Giang Triết Mỹ vấn cảm thấy trong lòng vẫn chưa trọn vẹn, trái tim của cô…dường như vẫn còn thiếu một góc.
Hít một hơi sâu, Giang Triết Mỹ mới bước qua cửa. Theo viên cảnh sát phía trước đi hết một đoạn hành lang mới đến nơi. Cô ngồi xuống trước tấm kính trong suốt, ánh mắt nhìn qua cánh cửa bên trong tràn ngập mong đợi.
Tầm năm phút sau, quản giáo trong trại giam đẩy cửa bước vào, Giang Triết Mỹ khó hiểu khi ông ấy không dẫn theo bất kì ai, chỉ có một mình đi đến tấm kính, nói với cô.
“Giang tiểu thư, phạm nhân không muốn gặp cô. Anh ta nhờ tôi nhắn lại với cô: đừng bao giờ đến đây nữa!”
Khoảnh khắc nghe xong câu nói đó, trái tim của Giang Triết Mỹ hình như đã vỡ vụn, đau đến mức nước mắt cũng vô thức rơi xuống, thấm đẫm trên mu bàn tay đang run lên ở bên dưới.
Tá Đằng không chịu gặp cô? Tại sao hắn lại không muốn gặp cô chứ?
Chẳng lẽ từ đầu đến cuối, suốt gần tám năm qua, hắn luôn ghét cô đến như vậy ư?
Nếu ngay từ đầu hắn đã lựa chọn cách xa cô, vậy thì hôm đó hắn lại hôn cô để làm gì? Lúc cô ngỡ rằng bản thân đã buông bỏ được, hắn thình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-huong/2781479/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.