“Ô, thật xin lỗi. Tôi lỡ tay rồi!”
Quân Nhu nhìn thấy mặt Trạch Lam chảy máu liền cười lên một tiếng rất sảng khoái. Ngồi xuống gần hơn, Quân Nhu mạnh tay bóp chặt miệng Trạch Lam, chán ghét mắng.
“Thứ chết tiệt nhà cô, đáng lẽ ngay từ đầu tôi nên giết quách cô cho xong. Nếu như bảy năm trước cô chết đi thì mọi việc đã kết thúc dễ dàng hơn rất nhiều rồi. Dylan vì cô mà ngồi tù suốt bảy năm, cuộc đời của tôi cũng vì cô mà bị huỷ hoại đến tan nát. Lưu Trạch Lam, đã có ai nói với cô rằng cô là thứ phiền phức nhất ở trên đời này chưa?”
“Phiền đến mức chỉ muốn giết chết cho đỡ chướng mắt!”
Bàn tay Quân Nhu di chuyển thấp xuống, vừa định bóp cổ Trạch Lam thì phát hiện ra dấu vết kỳ lạ ở đó. Vạch rộng cổ áo của Trạch Lam ra, cô ta mới biết là dấu răng và dấu hôn vừa lưu lại cách đây không lâu.
Nhớ đến vừa rồi Giang Cẩn Quỳ ở trong phòng này với Trạch Lam, nếu không phải là anh thì là ai nữa chứ!
Điều này làm Quân Nhu gần như phát điên, giận dữ siết mạnh lấy cổ Trạch Lam: “Lưu Trạch Lam, lần này để xem Giang Triết Hàn cứu cô như thế nào?”
Trạch Lam bị siết cổ đến mức không thở được, cả gương mặt phút chốc đỏ gắt. Ánh mắt mơ màng nhìn vào Quân Nhu, cố lắng nghe những điều mà cô ta đang nói. Vừa nghe nhắc đến Giang Triết Hàn, nước mắt Trạch Lam đã vô thức chảy xuống. Nhưng cô kháng cự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-huong/2781448/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.