“Giang Triết Hàn, bây giờ anh là nghi phạm, không phải Tứ thiếu cao ngạo ở ngoài kia. Đừng có làm vẻ mặt đó với chúng tôi nữa!”
Hồ Vĩ Thông kéo ghế ngồi xuống đối diện, Giang Triết Hàn ngồi trong phòng đã hơn hai mươi phút, nửa lời cũng không nói. Hắn chỉ ngồi đó tựa lưng ra sau, dáng vẻ vô cùng thản nhiên.
Nhìn hắn như vậy, Hồ Vĩ Thông thực sự có chút chướng mắt nhưng cũng không thể làm gì được. Bởi vì trước khi Giang Triết Hàn bước chân vào trong phòng, hắn đã nói hắn sẽ không mở miệng nói bất cứ thứ gì cho đến khi luật sư của hắn đến.
Theo luật thì không sai, Hồ Vĩ Thông bực bội đẩy ghế đứng dậy, liếc nhìn Giang Triết Hàn một lần nữa rồi mới rời khỏi phòng. Ở hành lang, Hồ Vĩ Thông nhìn qua nhìn lại không thấy ai mới lấy di động ra bấm gọi.
Đầu dây bên kia là giọng của cục trưởng Thiệu Mặc Sơn: “Sao rồi? Hắn ta có chịu nói gì hay không?”
“Thưa, không!” Hồ Vĩ Thông bất lực thở dài: “Hắn ta vẫn giữ im lặng, đợi luật sư đến. Theo luật tôi cũng không thể ép cung hắn, hơn nữa…tôi cũng không dám.”
Giọng Hồ Vĩ Thông càng lúc càng nhỏ, bên kia Thiệu Mặc Sơn lại rất bình tĩnh, nói: “Mặc kệ hắn, dù cho luật sư hắn có đến cũng không giúp hắn thoát tội được đâu. Tổng tham mưu trưởng Hạ đã có lệnh bằng mọi cách phải khiến tội danh của Giang Triết Hàn được thành lập. Cứ thong thả đi, hắn không còn đường để chạy đâu!”
“Vâng, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-huong/2781443/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.