Sáu giờ sáng, trước nhà tang lễ đông nghẹt người. Những vòng hoa trắng được gửi đến xếp thành mấy hàng dài trước cửa. Bách Thâm đứng bên trong, phía sau là linh cữu của Phùng Ái Ninh. Anh nhìn ra cửa sổ, bên ngoài mưa lất phất, những cơn gió mang theo hơi nước lành lạnh thổi qua, kéo theo đám hoa nhài rơi rụng tơi tả. Ánh mắt Bách Thâm vô hồn, khoé mắt hơi đỏ lên, có lẽ đêm qua đã khóc rất nhiều.
Những người quen lâu năm với anh, kể từ sau khi hôn thê của anh mất cách đây gần mười năm, thì đây là lần thứ hai họ mới nhìn thấy bộ dạng này của anh. Cái chết của Phùng Ái Ninh quá mức đột ngột, đến cả họ còn khó mà tin thì em trai của cô làm sao có thể chấp nhận được.
Bên ngoài nhà tang lễ vừa có hai ba chiếc ô tô nữa đỗ lại, có người mở cửa, Giang Triết Hàn và Trạch Lam cũng có mặt. Suốt đêm khi Trạch Lam nghe tin Phùng Ái Ninh mất, cô đã khóc đến sưng cả mắt. Đối với cô, Phùng Ái Ninh cũng từng là ân nhân giúp đỡ cô lúc gặp nạn. Mặc dù sau đó cả hai không còn qua lại, nhưng Trạch Lam vốn đặt nặng tình nghĩa, khó trách cô không tránh được đau lòng.
“Em ổn chứ?” Giang Triết Hàn vuốt nhẹ lên lưng Trạch Lam. Cô không nhìn hắn, chỉ cúi mặt gật đầu. Hắn đưa cô đi đến cửa nhà tang lễ, hai bên có người che ô. Nhưng vừa nhìn thấy hắn, đám đàn em của Bách Thâm đã chặn lại. Phía bên trong đã có người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-huong/2781420/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.