“Khúc, con về nhà chưa bao lâu lại muốn đi nữa sao?”
Người phụ nữ trung niên đứng ở cửa, trên mặt lộ nét buồn bã. Bà nhìn cậu con trai bất đắc dĩ đang thu dọn hành lí trên giường, phút chốc đã rưng rưng muốn khóc.
Nhan Khúc xếp xong bộ quần áo cuối cùng, cậu quay sang đi đến trước mặt người phụ nữ. Đưa tay lau khô khoé mắt ướt đẫm của bà, cậu mỉm cười.
“Con có việc quan trọng cần phải đến Bắc Kinh. Sẽ không lâu đâu, con sẽ về mà!”
“Khúc à…”
Người phụ nữ giọng nức nở, nhưng Nhan Khúc đã kịp thời ngăn lại.
“Được rồi! Con phải ra sân bay, nếu không sẽ muộn mất. Đến nơi con sẽ gọi cho mẹ ngay.”
Nói rồi Nhan Khúc kéo vali, chậm rãi rời khỏi phòng. Người phụ nữ nhất thời không muốn thấy cảnh đứa con này rời đi, cho nên mới nán lại mà không đi theo.
Bà đưa mắt nhìn khắp phòng, trên tường treo đầy những bức ảnh chụp giữa bà và Nhan Khúc. Đâu đó trong kí ức của bà, những hình ảnh đầu tiên về đứa con này lại bất chợt hiện lên.
Nhan Khúc vốn không phải con ruột của vợ chồng bà, cho nên nếu một ngày nào đó, Nhan Khúc thực sự muốn rời đi thì bà cũng không bao giờ oán trách nó.
Người phụ nữ nuốt nước mắt vào trong, sau đó đi đến chiếc tủ đầu giường muốn giúp Nhan Khúc thu dọn chút ít đồ đạc còn sót lại trên đó.
Nhưng khi bà cầm quyển sổ lên, lại bất cẩn làm rơi nó xuống sàn. Bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-huong/2781404/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.