“Cô sao vậy? Cảm thấy không khoẻ chỗ nào à?”
Tôn Nghị phía sau cất tiếng, giọng nói trầm ấm đột ngột truyền đến khiến tách cà phê vừa muốn đưa lên môi của Tố Dĩ Dĩ ngừng lại.
Cô không nhìn lấy người đang đứng phía sau, chỉ thuận tiện trả lời cho qua chuyện.
“Không! Trong đó hơi ngột ngạt, cho nên muốn tìm nơi thoáng mát một chút.”
Nói xong, Tố Dĩ Dĩ vừa định nhấp một ngụm cà phê nhưng đột nhiên lần nữa lại bị bàn tay Tôn Nghị ngăn cản.
Anh cướp tách cà phê khỏi tay Tố Dĩ Dĩ, tuy sắc mặt điềm đạm nhưng giọng nói lại vô cùng nghiêm khắc.
“Chẳng phải bác sĩ đã có dặn, cô phải kiên cà phê. Cô quên rồi sao?”
Đáp lại sự quan tâm của Tôn Nghị, nét mặt Tố Dĩ Dĩ dửng dưng như không. Tầm nhìn hờ hững của cô lướt qua người anh rất nhanh, trong đáy mắt còn không tồn tại chút cảm xúc nào.
Thờ ơ nói: “Sức khoẻ là của tôi, mạng sống cũng là của tôi. Chuyện của tôi, anh không cần phải quản quá nhiều như vậy để làm gì!”
Tố Dĩ Dĩ ngồi trên xe lăn, muốn đưa tay lấy lại tách cà phê thì Tôn Nghị lại đưa nó ra xa hơn.
Nhìn cô, hàng lông mày sắc bén liền hơi nhíu lại.
“Đúng là chuyện của cô, tôi lẽ ra không nên quản. Nhưng Tố Dĩ Dĩ, có lẽ cô không biết hoặc đã nhất thời quên mất. Người cứu cô thoát chết trong gang tấc, chính là tôi!”
Tố Dĩ Dĩ hơi sững người, trước những lời của Tôn Nghị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-huong/2781400/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.