Bàn tay La Túc Hà run nhiều đến mức bạn bè xung quanh đều dễ dàng nhận thấy được. Nhưng đúng hơn, cậu ta thực sự đang siết chiếc máy ảnh đến run lên từng cơn. Rõ ràng trong lòng đang dâng lên mối hận to lớn vô cùng. Chỉ có thứ cảm giác căm hận thấu tận xương tuỷ mới có thể khiến một người trở nên mất kiểm soát như vậy.
"Túc Hà, cậu đi đâu thế?"
Đám bạn xung quanh thay nhau liên tục gọi to, nhưng dường như chẳng có lời nói nào lọt được vào tai La Túc Hà. Cậu bỏ lại đám người phía sau, từ từ đi thẳng về phía Giang Triết Hàn.
“Em muốn nói gì với tôi?” Giang Triết Hàn trầm giọng, ánh mắt hắn dịu dàng nhìn Trạch Lam. Trong đáy mắt lạnh lẽo ấy chợt như hoá ấm bởi thâm tình, hắn nhìn cô, hệt như là lần cuối được thấy cô đứng trước mặt hắn.
Trạch Lam im lặng, trong vài giây dường như chỉ có thể chịu chấp nhận để bản thân chìm đắm trong ánh mắt đó của hắn. Cô hoàn toàn cảm nhận được, trong mắt hắn đang chất đầy mong đợi vô hạn.
Trong cuộc đời của mỗi người, gặp qua bất kì ai dù là ngắn ngủi nhất thời hay lâu dài cũng đều được xem là định mệnh. Có đôi khi chỉ nhẹ nhàng lướt qua nhau, hoặc nhớ nhau da diết cả đời, hoặc sẽ lãng quên phai nhạt thật nhanh trong tâm trí.
Vô tình rũ bỏ tất cả hay nhớ nhung đến kiệt quệ, mọi thứ đều nằm ở bản thân mình lựa chọn!
Và cả Trạch Lam hay Giang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-huong/2781354/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.