Trạch Lam đêm nay vùng vẫy điên loạn hơn hết khi đã nhận ra kẻ ẩn mặt suốt hai ngày qua. Giang Triết Hàn bên trên vẫn khoá chặt hai tay cô, một tay lại tự do nhào nắn bên ngực tròn trịa, nơi nhũ hoa bị hắn nắm lấy rồi xoay đều, phút chốc đã dựng đứng vương cao.
Nhìn biểu diện lạnh lùng không chút xúc cảm của Giang Triết Hàn, Trạch Lam nhục nhã gào lên: "Tại sao anh lại làm vậy với tôi? Tôi và nhà họ Giang các người có thù oán gì với nhau? Ngay cả Phù Dung chỉ là một đứa trẻ mới hơn mười tuổi đầu cũng bị các người lôi vào cuộc? Tại sao vậy...??"
"Aaaa...." Trạch Lam bất giác cong người kêu lên khi Giang Triết Hàn dùng răng cắn mạnh lên nhũ hoa của cô một cái, hai mắt cô đỏ hoe ngấn lệ, cô ngốc đầu mà gắt gỏng: "Nếu đã hận tôi như vậy, tại sao không một dao giết chết tôi luôn đi...."
"Giết cô?" giọng Giang Triết Hàn khẽ cất lên, hắn nhạt môi cười mỉa mai mà nói: "Dù là muốn giết chết cô, thì trước hết tôi cũng phải chơi cho đã..."
"Đồ biến thái...." Trạch Lam giận dữ lớn giọng mắng thẳng vào mặt hắn. Lập tức hắn dùng một tay bóp lấy nơi cổ của cô, tuy hắn không lực đạo quá mạnh nhưng cũng đủ làm cô phải thấy khó thở, rồi ho sặc sụa.
Giang Triết Hàn ghé mặt áp sát, đưa đầu lưỡi liếm quanh vành tai của Trạch Lam, lại thì thầm: "Vậy cô có muốn biết biến thái thực sự..là như thế nào hay không?"
Dường như Trạch Lam sau hai đêm bị hắn mang ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-huong/208315/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.