"Em bé, em...tên là gì?" Trạch Lam hỏi, trong quãng giọng không tránh được sự căng thẳng.
Hiểu Tình rất nhanh trả lời: "Dạ trong lớp em là tiểu đậu thưa cô!"
Trạch Lam vốn dĩ không biết việc các bé trong lớp của Hiểu Tình toàn bộ đều tự xưng nhau bằng biệt danh riêng. Cho nên ánh mắt bỗng nhiên dịu đi rõ rệt, nhưng cũng kèm theo tia hụt hẫng. Có điều cô không thể không thắc mắc, nếu con bé không phải Hiểu Tình thì tại sao nó lại giống Giang Triết Hàn đến mức này?
Dòng suy nghĩ chạy dài trong tâm trí phút chốc như bị tắc nghẽn, khiến cô suýt mất kiểm soát mà muốn hỏi con bé thêm một số chuyện. Nhưng thình lình, Hiểu Tình đưa bàn tay bé xíu áp lên mặt cô, các ngón tay nhỏ nhắn xinh xắn khẽ vuốt ve trên gò má trắng trẻo.
Hiểu Tình ngây ngô nói: "Cô rất giống mẹ của tiểu đậu!"
"Cô giống mẹ của em sao?" Trạch Lam cao giọng hỏi, mắt vẫn dồn hết mọi tập trung hướng vào gương mặt bụ bẫm đáng yêu phía trước.
Hiểu Tình gật gật, rồi nhiệt tình nói tiếp: "Dạ! Tiểu đậu có nhìn thấy ảnh của mẹ trên điện thoại của papa. Cô rất giống...có phải cô là mẹ không?"
Nghe qua câu nói đó của Hiểu Tình, Trạch Lam phần nào hiểu ra, có lẽ con bé từ nhỏ không có mẹ bên cạnh. Việc chỉ nhìn thấy mẹ qua hình ảnh đủ để chứng minh điều cô nghĩ là đúng, nhưng tại sao lại đột ngột nhận cô là mẹ thì cô quả thực không hợp lý cho lắm.
Trạch Lam nắm lấy bàn tay đang áp trên mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-huong/1246901/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.