Giang Triết Hàn nhịp nhẹ ngón tay, trên nét mặt phảng phất sự toan tính. Hắn nói: "Các mối làm ăn đều bị chặn đứt trong suốt nhiều năm, ra tù thì đã sao? Thế lực của anh ta đã thiệt hại rất nhiều, muốn đấu với tôi, có lẽ anh ta còn phải cần thêm thời gian để khôi phục lại."
Quả thực là vậy, sau khi Tá Đằng cùng đám đồng bọn ra tù, bọn họ đều đã di tản về phía Nam. Anh em trước kia, hiẹn giờ cũng bỏ đi khỏi xứ không ít. Thế lực cả trong và ngoài của Giang Cẩn Quỳ đã bị sa sút trầm trọng.
Giang Triết Hàn có cho người theo dõi tình hình của Giang Cẩn Quỳ trong tù suốt những năm qua. Hắn đoán không sai, Giang Cẩn Quỳ dù cho có ngồi tù nhưng vẫn an nhàn hơn bất kì kẻ nào khác.
Có lẽ căn bản do anh có tiếng trong hắc đạo, những kẻ ở đó dù cho không phục nhưng cũng phải có vài phần nể sợ. Giang Cẩn Quỳ vẫn được xem trọng, bọn chúng đều gọi anh bằng hai từ "lão đại". Cứ như lần ngồi tù này của Giang Cẩn Quỳ cùng lắm chỉ như một chuyến nghỉ dưỡng dài hạn...
"Chớp mắt một cái, anh cuối cùng cũng sắp được tự do rồi!" Giang Triết Mỹ mỉm cười nói, bàn tay chạm lên tấm kính trong suốt ngăn cách ở giữa.
Giang Cẩn Quỳ nhìn cô, anh co tay lại thành một khối tròn rồi đấm nhẹ vào lòng bàn tay đang cách sau lớp kính. Anh bật cười: "Thời gian qua vất vả cho em rồi Mỹ nhỏ! Cảm ơn em!"
Giang Triết Mỹ không đáp, chỉ biết ướt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-huong/1246898/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.