"Chạy đi..."
"Tôi đã bảo...cô chạy đi kia mà! Còn quay lại làm gì hả?"
"Nếu bây giờ cô không đi, người chết...sẽ là cô đấy!"
"Không được! Đừng mà...Bỏ tôi ra..."
Trạch Lam nằm trên giường, trong cơ mê sảng, cô liên tục kêu rên một cách đầy hoảng loạn. Mười ngón tay ra sức cấu chặt vào chăn bông, hai chân cứ chốc chốc lại giẫy đạp không tự chủ.
Tố Dĩ Dĩ ngồi bên cạnh, cố gắng kiềm chặt cơ thể cô, vừa khóc vừa gọi: "Trạch Lam! Ổn cả rồi...Cậu nghe thấy không? Là mình, Dĩ Dĩ đây.."
Trong nhận thức mơ hồ, Trạch Lam như một con nai nhỏ đang cố dùng hết sức lực mà trốn khỏi cơn ác mộng khủng khiếp ấy. Nó tối đen như mực, hệt như một con quái thú khổng lồ cứ không ngừng nuốt chửng lấy cô. Suýt chút nữa thôi, cô đã hoàn toàn bị đánh bại. Trong giây lát, hai mắt cô mở trừng trừng nhìn thẳng lên trần nhà. Ánh đèn vàng ấm áp trong căn phòng mới xoa dịu được góc tối tăm lạnh lẽo trong lòng cô.
Cả người ướt đẫm mồ hôi, những lọn tóc nhỏ cứ bết dính vương trên trán cô. Gương mặt có vài vết xây xước nhỏ dần giãn ra, cô chậm rãi khép hờ hai mắt mà bắt đầu ổn định nhịp thở. Hàng mi còn đọng lệ ướt hơi rung lên, cô quả thực vừa trải qua một cơn mộng mị kinh hoàng nhất đời mình.
Tố Dĩ Dĩ lúc này mới mừng rỡ, cô siết chặt bàn tay của Trạch Lam mà nói: "Cậu tỉnh dậy rồi! Tốt quá! Ổn rồi...thật là ổn rồi!"
"Dĩ Dĩ..." giọng Trạch Lam mệt mỏi cất lên một cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-huong/1246871/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.