Trạch Lam hốt hoảng khi đột ngột có người xuất hiện từ phía sau, hơn nữa khoảng cách lại rất gần. Bàn tay rụt rè của cô thoáng thu về, cô nhanh chóng đứng dậy rời khỏi vị trí.
Giang Cẩn Quỳ bật cười, đuôi mắt hẹp dài hơi nhíu lại. Trong tròng mắt màu nâu ấy của anh, chẳng ai có thể đoán được nó đang ẩn chứa điều gì. Anh tiến sát đến bên chiếc piano, một bàn tay chạm nhẹ lên phím đàn mà nói: "Người nhà với nhau, cô có cần phải đề phòng đến vậy?"
Lúc này, Trạch Lam mới bình tĩnh quan sát. Nhìn vào mái tóc đỏ rượu được cột lên phá cách rất ấn tượng, cô mới nhận ra đó là ai.
Khoé môi Trạch Lam hơi giật nhẹ, cô nở nụ cười gượng gạo, cúi đầu đáp: "Xin lỗi anh, tôi chỉ là...có chút giật mình. Thành thật xin lỗi!"
"Không sao!" giọng Giang Cẩn Quỳ bình ổn cất lên. Anh ngồi xuống ghế, ngón tay chạm lên phím đàn tạo nên một vài giai điệu quen thuộc. Anh cười ôn nhu: "Là do tôi quá bất cẩn làm cô giật mình. Phải là tôi nói xin lỗi mới đúng."
Hai bàn tay khẽ nắm lấy nhau, Trạch Lam không đáp chỉ khẽ cúi đầu hai cái. Giang Cẩn Quỳ ngồi chéo chân, xoay nửa thân người quay sang nghiêng đầu nhìn cô rồi hỏi: "Cô không được vui sao? Lúc nãy tôi thấy mắt cô rất ướt..."
Trong lòng Trạch Lam hơi căng ra, cô vội cười xoà ra ý chối bỏ: "Không phải. Mắt tôi hơi đau cho nên..."
"Tốt! Vậy mà tôi cứ nghĩ Triết Hàn đã bạc đãi cô!" Giang Cẩn Quỳ cười khẩy một tiếng, chất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/am-huong/1246862/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.